“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1414

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thành công hấp thụ, xem ra khoảng thời gian này Lý Nguyệt cũng không nhàn rỗi, chắc chắn đã dâng trào tâm huyết tu luyện cổ võ, đúng là số mệnh mà."  Tô Thương lẩm bẩm.  Vừa rồi lúc anh vừa đưa ra suất thứ ba đã hối hận.  Món quà này chỉ có hiệu quả với người luyện võ, Lý Nguyệt lại không phải người luyện võ, đáng lẽ ra sẽ không thể nhận được ánh sáng vàng đó.  Nhưng bây giờ Tô Thương cảm nhận được suất thứ ba đã thành công, cũng cảm thấy rất may mắn.  "Mười suất sao, đúng là phiền phức, nên cho ai suất thứ tư mới tốt đây?"  Tô Thương mỉm cười lẩm bẩm.  Vèo vèo vèo.  Trong chốc lát, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Thương.  Ngay cả Từ Thiện sư thái, Viên Thông trụ trì cũng đã kết thúc trạng thái tu luyện, tràn đầy khát vọng nhìn Tô Thương.  Trong đám người, Võ Đang Vương Dã, Phật Tử Vô Cơ, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương… và đông đảo thiên kiêu cũng đều ôm suy nghĩ được một bước lên trời.  Bên cạnh, Vương Trọng Vân trông mong nhìn Tô Thương, hận không thể mở miệng xin Tô Thương cho ông ta một suất.  Nhưng mà.  Dù sao Vương Trọng Vân cũng là môn chủ Thiên Cơ Môn, địa vị cao quý, đương nhiên sẽ không thể làm chuyện mất mặt như thế được.  "Suất thứ tư cho mẹ tôi, Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời!"  Cứ như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Thương ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.  Nhưng mà.  Ánh sáng vàng trên người anh cũng không tách ra, đương nhiên không thể cho Thạch Ngọc Yến được.  "Bây giờ mẹ cậu đã không phải người luyện võ nữa, năm năm trước lúc tôi đưa nó về Thái Sơn, nó đã không khác gì người thường rồi, trong cơ thể hoàn toàn không có chân khí." Thạch Hạo Hãn đang dưỡng thương mở miệng nói.  "Tôi hiểu rồi, khó trách không thành công."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại nói: "Vậy suất thứ tư cho chị tôi, Tô Dực Cân!"  Vèo!  Lần này, ánh sáng vàng đã tách ra, xông lên bầu trời như sao băng, trong nháy mắt đã biến mất.  

"Thành công hấp thụ, xem ra khoảng thời gian này Lý Nguyệt cũng không nhàn rỗi, chắc chắn đã dâng trào tâm huyết tu luyện cổ võ, đúng là số mệnh mà."  

Tô Thương lẩm bẩm.  

Vừa rồi lúc anh vừa đưa ra suất thứ ba đã hối hận.  

Món quà này chỉ có hiệu quả với người luyện võ, Lý Nguyệt lại không phải người luyện võ, đáng lẽ ra sẽ không thể nhận được ánh sáng vàng đó.  

Nhưng bây giờ Tô Thương cảm nhận được suất thứ ba đã thành công, cũng cảm thấy rất may mắn.  

"Mười suất sao, đúng là phiền phức, nên cho ai suất thứ tư mới tốt đây?"  

Tô Thương mỉm cười lẩm bẩm.  

Vèo vèo vèo.  

Trong chốc lát, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Thương.  

Ngay cả Từ Thiện sư thái, Viên Thông trụ trì cũng đã kết thúc trạng thái tu luyện, tràn đầy khát vọng nhìn Tô Thương.  

Trong đám người, Võ Đang Vương Dã, Phật Tử Vô Cơ, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương… và đông đảo thiên kiêu cũng đều ôm suy nghĩ được một bước lên trời.  

Bên cạnh, Vương Trọng Vân trông mong nhìn Tô Thương, hận không thể mở miệng xin Tô Thương cho ông ta một suất.  

Nhưng mà.  

Dù sao Vương Trọng Vân cũng là môn chủ Thiên Cơ Môn, địa vị cao quý, đương nhiên sẽ không thể làm chuyện mất mặt như thế được.  

"Suất thứ tư cho mẹ tôi, Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời!"  

Cứ như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Thương ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.  

Nhưng mà.  

Ánh sáng vàng trên người anh cũng không tách ra, đương nhiên không thể cho Thạch Ngọc Yến được.  

"Bây giờ mẹ cậu đã không phải người luyện võ nữa, năm năm trước lúc tôi đưa nó về Thái Sơn, nó đã không khác gì người thường rồi, trong cơ thể hoàn toàn không có chân khí." Thạch Hạo Hãn đang dưỡng thương mở miệng nói.  

"Tôi hiểu rồi, khó trách không thành công."  

Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại nói: "Vậy suất thứ tư cho chị tôi, Tô Dực Cân!"  

Vèo!  

Lần này, ánh sáng vàng đã tách ra, xông lên bầu trời như sao băng, trong nháy mắt đã biến mất.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thành công hấp thụ, xem ra khoảng thời gian này Lý Nguyệt cũng không nhàn rỗi, chắc chắn đã dâng trào tâm huyết tu luyện cổ võ, đúng là số mệnh mà."  Tô Thương lẩm bẩm.  Vừa rồi lúc anh vừa đưa ra suất thứ ba đã hối hận.  Món quà này chỉ có hiệu quả với người luyện võ, Lý Nguyệt lại không phải người luyện võ, đáng lẽ ra sẽ không thể nhận được ánh sáng vàng đó.  Nhưng bây giờ Tô Thương cảm nhận được suất thứ ba đã thành công, cũng cảm thấy rất may mắn.  "Mười suất sao, đúng là phiền phức, nên cho ai suất thứ tư mới tốt đây?"  Tô Thương mỉm cười lẩm bẩm.  Vèo vèo vèo.  Trong chốc lát, mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt lên người Tô Thương.  Ngay cả Từ Thiện sư thái, Viên Thông trụ trì cũng đã kết thúc trạng thái tu luyện, tràn đầy khát vọng nhìn Tô Thương.  Trong đám người, Võ Đang Vương Dã, Phật Tử Vô Cơ, Triệu Chỉ Nhược, Đỗ Phi Dương… và đông đảo thiên kiêu cũng đều ôm suy nghĩ được một bước lên trời.  Bên cạnh, Vương Trọng Vân trông mong nhìn Tô Thương, hận không thể mở miệng xin Tô Thương cho ông ta một suất.  Nhưng mà.  Dù sao Vương Trọng Vân cũng là môn chủ Thiên Cơ Môn, địa vị cao quý, đương nhiên sẽ không thể làm chuyện mất mặt như thế được.  "Suất thứ tư cho mẹ tôi, Thạch Ngọc Yến của vùng núi tế trời!"  Cứ như vậy, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tô Thương ngửa mặt 45 độ nhìn lên bầu trời, thản nhiên nói.  Nhưng mà.  Ánh sáng vàng trên người anh cũng không tách ra, đương nhiên không thể cho Thạch Ngọc Yến được.  "Bây giờ mẹ cậu đã không phải người luyện võ nữa, năm năm trước lúc tôi đưa nó về Thái Sơn, nó đã không khác gì người thường rồi, trong cơ thể hoàn toàn không có chân khí." Thạch Hạo Hãn đang dưỡng thương mở miệng nói.  "Tôi hiểu rồi, khó trách không thành công."  Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó lại nói: "Vậy suất thứ tư cho chị tôi, Tô Dực Cân!"  Vèo!  Lần này, ánh sáng vàng đã tách ra, xông lên bầu trời như sao băng, trong nháy mắt đã biến mất.  

Chương 1414