“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1427
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Những thiên tài hay là mấy lão già cổ quái trước đây thầm thương nhớ cô ấy đều lộ ra vẻ mặt kiêng dè, lần lượt theo bản năng mà cúi đầu xuống vì sợ sẽ bị Lan Diệu Y trả thù. "Tô thiếu gia!" Lan Diệu Y thu hồi lại uy thế quanh thân mình, cảm kích nhìn Tô Thương. "Không cần cảm ơn tôi, tôi là minh chủ võ lâm, sau này khi tôi ra hiệu lệnh, cô đừng làm trái lại là được rồi." Tô Thương khẽ cười nói. "Đương nhiên sẽ không như vậy!" Lan Diệu Y trịnh trọng cam kết. "Vậy thì tốt." Tô Thương cười gật đầu, sau đó nhìn qua một lượt toàn trường, mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một suất...đạo trưởng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, hai người các anh, ai cần?" "Cho Vô Cơ đi, đưa cho tôi cũng vô dụng thôi!" Vương Dã cũng giống như sư phụ của anh ấy, có chút trông mà thèm, trong lòng cũng muốn được tẩy rửa bằng kim quang. Nhưng anh ấy có sự kiêu ngạo của chính mình, anh ấy sẽ không chủ động cầu xin Tô Thương, cho nên chỉ để lại một lời nói rồi xoay người bước đi. "Đồ nhi, con...hồ đồ quá!" Vương Trọng Vân ở bên cạnh nhìn thấy vậy, thở dài một hơi. "A Di Đà Phật, trong đời có lúc cũng sẽ có, có lúc cũng không cưỡng cầu được, tiểu tăng không có duyên với nó." Phật tử Vô Cơ thấy vậy, nghiêm túc suy tư một lúc, cuối cùng cũng từ chối tiếp nhận. Trụ trì Viên Thông nghe vậy, cũng không có phàn nàn gì, cũng không cảm thấy tiếc nuối cho Vô Cơ, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, rõ ràng ông ta đã đoán ra được quyết định của sư đệ mình. "Tô Thương!" "Suất cuối cùng, dành cho tôi đi!" Chính ngay lúc này, một giọng nói từ trong đám người vang lên, ngay sau đó là một dáng người to lớn bước ra. "Hử?" "Tây Môn...Long Ngâm?" Tô Thương nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, tập trung nhìn kỹ lại thì lập tức nở một nụ cười nhạo: "Ha ha, Tây Môn Long Ngâm, tôi với gia tộc Tây Môn của anh, không chết không ngừng, thậm chí ngày mai tôi sẽ tiến vào núi Côn Luân mà chém giết, tiêu diệt cả gia tộc Tây Môn, anh muốn cái suất này sao, anh nghĩ có thể được không?" "Tô Thương, người có thù với cậu, là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của nhà tôi." Tây Môn Long Ngâm dừng bước lại, ánh mắt nhìn vào tia kim quang trên người Tô Thương, tràn đầy thèm muốn, mở miệng nói: "Tất cả mọi thứ đều là do ông ta giở trò, không liên quan gì đến tôi, tôi và anh cũng không có thâm cừu đại hận gì, chính là cái gọi là ân oán đời nào đời đó trả, anh không nên xem tôi là kẻ thù."
Những thiên tài hay là mấy lão già cổ quái trước đây thầm thương nhớ cô ấy đều lộ ra vẻ mặt kiêng dè, lần lượt theo bản năng mà cúi đầu xuống vì sợ sẽ bị Lan Diệu Y trả thù.
"Tô thiếu gia!" Lan Diệu Y thu hồi lại uy thế quanh thân mình, cảm kích nhìn Tô Thương.
"Không cần cảm ơn tôi, tôi là minh chủ võ lâm, sau này khi tôi ra hiệu lệnh, cô đừng làm trái lại là được rồi." Tô Thương khẽ cười nói.
"Đương nhiên sẽ không như vậy!" Lan Diệu Y trịnh trọng cam kết.
"Vậy thì tốt."
Tô Thương cười gật đầu, sau đó nhìn qua một lượt toàn trường, mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một suất...đạo trưởng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, hai người các anh, ai cần?"
"Cho Vô Cơ đi, đưa cho tôi cũng vô dụng thôi!"
Vương Dã cũng giống như sư phụ của anh ấy, có chút trông mà thèm, trong lòng cũng muốn được tẩy rửa bằng kim quang.
Nhưng anh ấy có sự kiêu ngạo của chính mình, anh ấy sẽ không chủ động cầu xin Tô Thương, cho nên chỉ để lại một lời nói rồi xoay người bước đi.
"Đồ nhi, con...hồ đồ quá!" Vương Trọng Vân ở bên cạnh nhìn thấy vậy, thở dài một hơi.
"A Di Đà Phật, trong đời có lúc cũng sẽ có, có lúc cũng không cưỡng cầu được, tiểu tăng không có duyên với nó."
Phật tử Vô Cơ thấy vậy, nghiêm túc suy tư một lúc, cuối cùng cũng từ chối tiếp nhận.
Trụ trì Viên Thông nghe vậy, cũng không có phàn nàn gì, cũng không cảm thấy tiếc nuối cho Vô Cơ, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, rõ ràng ông ta đã đoán ra được quyết định của sư đệ mình.
"Tô Thương!"
"Suất cuối cùng, dành cho tôi đi!"
Chính ngay lúc này, một giọng nói từ trong đám người vang lên, ngay sau đó là một dáng người to lớn bước ra.
"Hử?"
"Tây Môn...Long Ngâm?"
Tô Thương nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, tập trung nhìn kỹ lại thì lập tức nở một nụ cười nhạo: "Ha ha, Tây Môn Long Ngâm, tôi với gia tộc Tây Môn của anh, không chết không ngừng, thậm chí ngày mai tôi sẽ tiến vào núi Côn Luân mà chém giết, tiêu diệt cả gia tộc Tây Môn, anh muốn cái suất này sao, anh nghĩ có thể được không?"
"Tô Thương, người có thù với cậu, là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của nhà tôi."
Tây Môn Long Ngâm dừng bước lại, ánh mắt nhìn vào tia kim quang trên người Tô Thương, tràn đầy thèm muốn, mở miệng nói: "Tất cả mọi thứ đều là do ông ta giở trò, không liên quan gì đến tôi, tôi và anh cũng không có thâm cừu đại hận gì, chính là cái gọi là ân oán đời nào đời đó trả, anh không nên xem tôi là kẻ thù."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Những thiên tài hay là mấy lão già cổ quái trước đây thầm thương nhớ cô ấy đều lộ ra vẻ mặt kiêng dè, lần lượt theo bản năng mà cúi đầu xuống vì sợ sẽ bị Lan Diệu Y trả thù. "Tô thiếu gia!" Lan Diệu Y thu hồi lại uy thế quanh thân mình, cảm kích nhìn Tô Thương. "Không cần cảm ơn tôi, tôi là minh chủ võ lâm, sau này khi tôi ra hiệu lệnh, cô đừng làm trái lại là được rồi." Tô Thương khẽ cười nói. "Đương nhiên sẽ không như vậy!" Lan Diệu Y trịnh trọng cam kết. "Vậy thì tốt." Tô Thương cười gật đầu, sau đó nhìn qua một lượt toàn trường, mở miệng nói: "Bây giờ chỉ còn một suất...đạo trưởng Vương Dã, phật tử Vô Cơ, hai người các anh, ai cần?" "Cho Vô Cơ đi, đưa cho tôi cũng vô dụng thôi!" Vương Dã cũng giống như sư phụ của anh ấy, có chút trông mà thèm, trong lòng cũng muốn được tẩy rửa bằng kim quang. Nhưng anh ấy có sự kiêu ngạo của chính mình, anh ấy sẽ không chủ động cầu xin Tô Thương, cho nên chỉ để lại một lời nói rồi xoay người bước đi. "Đồ nhi, con...hồ đồ quá!" Vương Trọng Vân ở bên cạnh nhìn thấy vậy, thở dài một hơi. "A Di Đà Phật, trong đời có lúc cũng sẽ có, có lúc cũng không cưỡng cầu được, tiểu tăng không có duyên với nó." Phật tử Vô Cơ thấy vậy, nghiêm túc suy tư một lúc, cuối cùng cũng từ chối tiếp nhận. Trụ trì Viên Thông nghe vậy, cũng không có phàn nàn gì, cũng không cảm thấy tiếc nuối cho Vô Cơ, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm gì, rõ ràng ông ta đã đoán ra được quyết định của sư đệ mình. "Tô Thương!" "Suất cuối cùng, dành cho tôi đi!" Chính ngay lúc này, một giọng nói từ trong đám người vang lên, ngay sau đó là một dáng người to lớn bước ra. "Hử?" "Tây Môn...Long Ngâm?" Tô Thương nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, tập trung nhìn kỹ lại thì lập tức nở một nụ cười nhạo: "Ha ha, Tây Môn Long Ngâm, tôi với gia tộc Tây Môn của anh, không chết không ngừng, thậm chí ngày mai tôi sẽ tiến vào núi Côn Luân mà chém giết, tiêu diệt cả gia tộc Tây Môn, anh muốn cái suất này sao, anh nghĩ có thể được không?" "Tô Thương, người có thù với cậu, là lão tổ tông Tây Môn Phong Vân của nhà tôi." Tây Môn Long Ngâm dừng bước lại, ánh mắt nhìn vào tia kim quang trên người Tô Thương, tràn đầy thèm muốn, mở miệng nói: "Tất cả mọi thứ đều là do ông ta giở trò, không liên quan gì đến tôi, tôi và anh cũng không có thâm cừu đại hận gì, chính là cái gọi là ân oán đời nào đời đó trả, anh không nên xem tôi là kẻ thù."