“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1455
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lão Lâm Uyên cũng không hề sợ hãi, ông ta ỷ vào tấm thân thế cường hãn này của mình, tiếp tục hướng thẳng về phía Tây Dao. Cứ như vậy, hai người ở giữa không trung giao đấu với nhau. Ầm! Ầm! Ầm! Trong chốc lát, toàn bộ hiện trường bị linh khí phá tan hoang, sóng dư âm của cuộc chiến vang dội ra bốn phía. Mặc dù Lâm Uyên nắm giữ thân thể của Tô Ma, nhưng Tây Dao cũng đã hoàn thành lục chuyển, là đại diện cho lực chiến đấu chí cường của cổ tộc. Bởi vậy, lúc hai người vừa bắt đầu giao đấu, thì vẫn bất phân thắng bại, trong thời gian ngắn rất khó mà phân được cao thấp. "Tô Thương, cô ấy là ai vậy?" Chính ngay lúc này, Thiên Sơn Tuyết lê lết tấm thân bị thương nặng đi đến bên cạnh Tô Thương, nhỏ giọng dò hỏi. "Chuyện này..." Tô Thương dừng lại một lúc rồi quay sang nhìn Thiên Sơn Tuyết, giải thích nói: "Cô ấy quen biết với cha mẹ anh, 20 năm trước đã quen biết nhau rồi, cha mẹ anh và cô ấy, còn có một đoạn tranh chấp tình cảm nữa kìa." "Hử?" Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười, nói: "Thì ra là đối thủ cạnh tranh của bác gái, chậc chậc chậc, xem ra năm đó bác Tô cũng khá là hạnh phúc nha, cùng lúc có hai người đẹp có tình cảm với bác ấy." "Chuyện này, Tuyết Nhi, e là em hiểu lầm rồi." Tô Thương sờ sờ sống mũi, nhỏ giọng nói: "Người chị Tây Dao thích không phải là cha của anh." "Ý gì vậy, lúc nãy không phải anh nói, cô ấy có tranh chấp tình cảm với cha mẹ anh sao, không thích bác Tô, chẳng lẽ lại thích..." Thiên Sơn Tuyết đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức kinh ngạc nói: "Tô Thương, cô ấy chắc không phải là...là "cong" chứ, cô ấy thích con gái sao?" "Đúng vậy." Tô Thương thành thực gật đầu nói. "Quá đáng tiếc rồi, người con gái đẹp như vậy, thực lực còn mạnh như vậy, vậy mà lại là bách hợp." Thiên Sơn Tuyết lộ ra vẻ tiếc hận. "Lúc trước chị Tây Dao là "cong", nhưng mà...hình như bị anh bẻ "thẳng" rồi." Tô Thương không hề giấu diếm Thiên Sơn Tuyết, anh đem chuyện xảy ra ở biên giới phía Nam kể hết cho đối phương nghe, sau đó còn nói thêm: "Tuyết Nhi, tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, chị Tây Dao bị trúng độc kế của lão độc vật, không làm chuyện đó thì sẽ chết, anh cũng không biết chuyện gì, anh bị đánh ngất đi rồi, cho nên..." "Không cần phải giải thích với em, em nói rồi, em không quan tâm anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ quan tâm những người phụ nữ của anh có sạch sẽ hay không." Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Nhưng mà, Tô Thương, anh chịu thiệt lớn rồi, nói đến việc này thì, anh cũng xem như bị cưỡng...thật là mất mặt mà." Nghe Thiên Sơn Tuyết nói vậy, mặt Tô Thương liền đỏ bừng lên, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống. Cũng may Thiên Sơn Tuyết cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà quan sát cuộc chiến ở trên không trung. Tô Dương cũng nhìn sang, nhất thời không khỏi thở dài. Người tu chân ở trái đất, thật quá khó khăn rồi, bị thiên đạo khống chế, có thể đạt tới kết đan nhưng lại không dám đi đến bước này.
Lão Lâm Uyên cũng không hề sợ hãi, ông ta ỷ vào tấm thân thế cường hãn này của mình, tiếp tục hướng thẳng về phía Tây Dao.
Cứ như vậy, hai người ở giữa không trung giao đấu với nhau.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Trong chốc lát, toàn bộ hiện trường bị linh khí phá tan hoang, sóng dư âm của cuộc chiến vang dội ra bốn phía.
Mặc dù Lâm Uyên nắm giữ thân thể của Tô Ma, nhưng Tây Dao cũng đã hoàn thành lục chuyển, là đại diện cho lực chiến đấu chí cường của cổ tộc.
Bởi vậy, lúc hai người vừa bắt đầu giao đấu, thì vẫn bất phân thắng bại, trong thời gian ngắn rất khó mà phân được cao thấp.
"Tô Thương, cô ấy là ai vậy?"
Chính ngay lúc này, Thiên Sơn Tuyết lê lết tấm thân bị thương nặng đi đến bên cạnh Tô Thương, nhỏ giọng dò hỏi.
"Chuyện này..."
Tô Thương dừng lại một lúc rồi quay sang nhìn Thiên Sơn Tuyết, giải thích nói: "Cô ấy quen biết với cha mẹ anh, 20 năm trước đã quen biết nhau rồi, cha mẹ anh và cô ấy, còn có một đoạn tranh chấp tình cảm nữa kìa."
"Hử?"
Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười, nói: "Thì ra là đối thủ cạnh tranh của bác gái, chậc chậc chậc, xem ra năm đó bác Tô cũng khá là hạnh phúc nha, cùng lúc có hai người đẹp có tình cảm với bác ấy."
"Chuyện này, Tuyết Nhi, e là em hiểu lầm rồi."
Tô Thương sờ sờ sống mũi, nhỏ giọng nói: "Người chị Tây Dao thích không phải là cha của anh."
"Ý gì vậy, lúc nãy không phải anh nói, cô ấy có tranh chấp tình cảm với cha mẹ anh sao, không thích bác Tô, chẳng lẽ lại thích..."
Thiên Sơn Tuyết đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức kinh ngạc nói: "Tô Thương, cô ấy chắc không phải là...là "cong" chứ, cô ấy thích con gái sao?"
"Đúng vậy." Tô Thương thành thực gật đầu nói.
"Quá đáng tiếc rồi, người con gái đẹp như vậy, thực lực còn mạnh như vậy, vậy mà lại là bách hợp." Thiên Sơn Tuyết lộ ra vẻ tiếc hận.
"Lúc trước chị Tây Dao là "cong", nhưng mà...hình như bị anh bẻ "thẳng" rồi."
Tô Thương không hề giấu diếm Thiên Sơn Tuyết, anh đem chuyện xảy ra ở biên giới phía Nam kể hết cho đối phương nghe, sau đó còn nói thêm: "Tuyết Nhi, tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, chị Tây Dao bị trúng độc kế của lão độc vật, không làm chuyện đó thì sẽ chết, anh cũng không biết chuyện gì, anh bị đánh ngất đi rồi, cho nên..."
"Không cần phải giải thích với em, em nói rồi, em không quan tâm anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ quan tâm những người phụ nữ của anh có sạch sẽ hay không."
Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Nhưng mà, Tô Thương, anh chịu thiệt lớn rồi, nói đến việc này thì, anh cũng xem như bị cưỡng...thật là mất mặt mà."
Nghe Thiên Sơn Tuyết nói vậy, mặt Tô Thương liền đỏ bừng lên, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống.
Cũng may Thiên Sơn Tuyết cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà quan sát cuộc chiến ở trên không trung.
Tô Dương cũng nhìn sang, nhất thời không khỏi thở dài.
Người tu chân ở trái đất, thật quá khó khăn rồi, bị thiên đạo khống chế, có thể đạt tới kết đan nhưng lại không dám đi đến bước này.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Lão Lâm Uyên cũng không hề sợ hãi, ông ta ỷ vào tấm thân thế cường hãn này của mình, tiếp tục hướng thẳng về phía Tây Dao. Cứ như vậy, hai người ở giữa không trung giao đấu với nhau. Ầm! Ầm! Ầm! Trong chốc lát, toàn bộ hiện trường bị linh khí phá tan hoang, sóng dư âm của cuộc chiến vang dội ra bốn phía. Mặc dù Lâm Uyên nắm giữ thân thể của Tô Ma, nhưng Tây Dao cũng đã hoàn thành lục chuyển, là đại diện cho lực chiến đấu chí cường của cổ tộc. Bởi vậy, lúc hai người vừa bắt đầu giao đấu, thì vẫn bất phân thắng bại, trong thời gian ngắn rất khó mà phân được cao thấp. "Tô Thương, cô ấy là ai vậy?" Chính ngay lúc này, Thiên Sơn Tuyết lê lết tấm thân bị thương nặng đi đến bên cạnh Tô Thương, nhỏ giọng dò hỏi. "Chuyện này..." Tô Thương dừng lại một lúc rồi quay sang nhìn Thiên Sơn Tuyết, giải thích nói: "Cô ấy quen biết với cha mẹ anh, 20 năm trước đã quen biết nhau rồi, cha mẹ anh và cô ấy, còn có một đoạn tranh chấp tình cảm nữa kìa." "Hử?" Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười, nói: "Thì ra là đối thủ cạnh tranh của bác gái, chậc chậc chậc, xem ra năm đó bác Tô cũng khá là hạnh phúc nha, cùng lúc có hai người đẹp có tình cảm với bác ấy." "Chuyện này, Tuyết Nhi, e là em hiểu lầm rồi." Tô Thương sờ sờ sống mũi, nhỏ giọng nói: "Người chị Tây Dao thích không phải là cha của anh." "Ý gì vậy, lúc nãy không phải anh nói, cô ấy có tranh chấp tình cảm với cha mẹ anh sao, không thích bác Tô, chẳng lẽ lại thích..." Thiên Sơn Tuyết đang nói, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức kinh ngạc nói: "Tô Thương, cô ấy chắc không phải là...là "cong" chứ, cô ấy thích con gái sao?" "Đúng vậy." Tô Thương thành thực gật đầu nói. "Quá đáng tiếc rồi, người con gái đẹp như vậy, thực lực còn mạnh như vậy, vậy mà lại là bách hợp." Thiên Sơn Tuyết lộ ra vẻ tiếc hận. "Lúc trước chị Tây Dao là "cong", nhưng mà...hình như bị anh bẻ "thẳng" rồi." Tô Thương không hề giấu diếm Thiên Sơn Tuyết, anh đem chuyện xảy ra ở biên giới phía Nam kể hết cho đối phương nghe, sau đó còn nói thêm: "Tuyết Nhi, tình huống lúc đó vô cùng nguy cấp, chị Tây Dao bị trúng độc kế của lão độc vật, không làm chuyện đó thì sẽ chết, anh cũng không biết chuyện gì, anh bị đánh ngất đi rồi, cho nên..." "Không cần phải giải thích với em, em nói rồi, em không quan tâm anh có bao nhiêu người phụ nữ, chỉ quan tâm những người phụ nữ của anh có sạch sẽ hay không." Thiên Sơn Tuyết nói tiếp: "Nhưng mà, Tô Thương, anh chịu thiệt lớn rồi, nói đến việc này thì, anh cũng xem như bị cưỡng...thật là mất mặt mà." Nghe Thiên Sơn Tuyết nói vậy, mặt Tô Thương liền đỏ bừng lên, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không tìm được cái lỗ mà chui xuống. Cũng may Thiên Sơn Tuyết cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, mà quan sát cuộc chiến ở trên không trung. Tô Dương cũng nhìn sang, nhất thời không khỏi thở dài. Người tu chân ở trái đất, thật quá khó khăn rồi, bị thiên đạo khống chế, có thể đạt tới kết đan nhưng lại không dám đi đến bước này.