“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1482

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cho nên Tây Môn Phong Vân mới mở miệng nhận lời, ông ta căn bản không để Tô Thương vào trong mắt của mình.  Nhưng nếu như Tây Môn Phong Vân biết được sự tình, chắc chắn sẽ chạy trối chết cho mà xem.  Mười mấy 20 canh giờ đã trôi qua, Tây Môn Phong Vân chắc hẳn cũng đã biết rồi, để tránh mình vồ hụt, Tô Thương nghe nói Tây Môn Phong Vân quan tâm nhất chính là người được chôn ở sau mộ phần tổ tiên, thế là anh quyết định sẽ ở mộ phần tổ tiên đợi Tây Môn Phong Vân.  Rất nhanh, mấy người Tô Thương đã đến phía sau lưng núi Côn Luân, đây chính là một khu mộ.  Ở ngay vị trí chính giữa có một tấm bia vô cùng tráng lệ, bên cạnh có bày ra rất nhiều đồ cúng.  Có hoa quả, có hoa tươi, có các loại thịt, toàn bộ đều tươi mới, mà các tấm bia mộ khác ở xung quanh cũng không hề có tý bụi bám bẩn nào, rõ ràng là thường xuyên có người tới cúng bái.  Trên tấm bia khắc mấy chữ thật to: "Mộ của Thích phu nhân, chồng, Tây Môn Phong Vân, lập!"  "Cậu chủ."  Tây Môn Long Ngâm vội vàng bước lên trước, nịnh nọt nói: "Đây chính là bia mộ của người mà Tây Môn Phong Vân yêu thương nhất."  "Theo như tôi quan sát thấy thì Tây Môn Phong Vân chỉ cần ở núi Côn Luân, nếu như không phải bế quan thì hầu như mỗi ngày ông ta đều đến tế bái trước mộ của Thích phu nhân, ông ta vô cùng quan tâm đến vong linh của Thích phu nhân, thậm chí còn không cho phép bất kỳ ai đến gần chỗ này."  Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Nếu như cậu có thể hủy đi mộ phần của Thích phu nhân, vậy thì so với việc giết Tây Môn Phong Vân còn khiến ông ta khó chịu hơn."  "Tây Môn Long Ngâm."  Tô Thương thật sự không nghe nổi nữa rồi, nhìn sang Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Thích phu nhân là phu nhân của Tây Môn Phong Vân, Tây Môn Phong Vân là lão tổ nhà anh, nói như thế thì Thích phu nhân cũng chính là lão tổ tông của anh, anh thật sự không quan tâm chút nào sao?"  "Chuyện này..."  Tây Môn Long Ngâm giải thích nói: "Cậu chủ, cậu chắc là chưa biết, Tây Môn Phong Vân là lão tổ tông của tôi là thật, nhưng Thích phu nhân thì lại không phải."  "Thích phu nhân là vợ đầu của Tây Môn Phong Vân, ông nội tôi là do Tây Môn Phong Vân và một người hầu gái sinh ra, cơ thể Thích phu nhân có vấn đề cho nên không sinh con được, sự tồn tại của chúng tôi chỉ là để nói dõng tông đường mà thôi."  Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Tôi nghe người đời trước nói, Tây Môn Phong Vân độc sủng Thích phu nhân, lạnh nhạt với bà cố của tôi, khiến bà ấy u buồn cả đời, rồi sinh bệnh mà chết."  "Đối với Thích phu nhân, đời này của chúng tôi đã oán hận từ lâu, chỉ là không dám ra tay với mộ phần của bà ta mà thôi." Tây Môn Long Ngâm nói thêm.  "Thì ra là vậy."  Tô Thương nở một nụ cười.  "Mấy người là ai?"  

Cho nên Tây Môn Phong Vân mới mở miệng nhận lời, ông ta căn bản không để Tô Thương vào trong mắt của mình.  

Nhưng nếu như Tây Môn Phong Vân biết được sự tình, chắc chắn sẽ chạy trối chết cho mà xem.  

Mười mấy 20 canh giờ đã trôi qua, Tây Môn Phong Vân chắc hẳn cũng đã biết rồi, để tránh mình vồ hụt, Tô Thương nghe nói Tây Môn Phong Vân quan tâm nhất chính là người được chôn ở sau mộ phần tổ tiên, thế là anh quyết định sẽ ở mộ phần tổ tiên đợi Tây Môn Phong Vân.  

Rất nhanh, mấy người Tô Thương đã đến phía sau lưng núi Côn Luân, đây chính là một khu mộ.  

Ở ngay vị trí chính giữa có một tấm bia vô cùng tráng lệ, bên cạnh có bày ra rất nhiều đồ cúng.  

Có hoa quả, có hoa tươi, có các loại thịt, toàn bộ đều tươi mới, mà các tấm bia mộ khác ở xung quanh cũng không hề có tý bụi bám bẩn nào, rõ ràng là thường xuyên có người tới cúng bái.  

Trên tấm bia khắc mấy chữ thật to: "Mộ của Thích phu nhân, chồng, Tây Môn Phong Vân, lập!"  

"Cậu chủ."  

Tây Môn Long Ngâm vội vàng bước lên trước, nịnh nọt nói: "Đây chính là bia mộ của người mà Tây Môn Phong Vân yêu thương nhất."  

"Theo như tôi quan sát thấy thì Tây Môn Phong Vân chỉ cần ở núi Côn Luân, nếu như không phải bế quan thì hầu như mỗi ngày ông ta đều đến tế bái trước mộ của Thích phu nhân, ông ta vô cùng quan tâm đến vong linh của Thích phu nhân, thậm chí còn không cho phép bất kỳ ai đến gần chỗ này."  

Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Nếu như cậu có thể hủy đi mộ phần của Thích phu nhân, vậy thì so với việc giết Tây Môn Phong Vân còn khiến ông ta khó chịu hơn."  

"Tây Môn Long Ngâm."  

Tô Thương thật sự không nghe nổi nữa rồi, nhìn sang Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Thích phu nhân là phu nhân của Tây Môn Phong Vân, Tây Môn Phong Vân là lão tổ nhà anh, nói như thế thì Thích phu nhân cũng chính là lão tổ tông của anh, anh thật sự không quan tâm chút nào sao?"  

"Chuyện này..."  

Tây Môn Long Ngâm giải thích nói: "Cậu chủ, cậu chắc là chưa biết, Tây Môn Phong Vân là lão tổ tông của tôi là thật, nhưng Thích phu nhân thì lại không phải."  

"Thích phu nhân là vợ đầu của Tây Môn Phong Vân, ông nội tôi là do Tây Môn Phong Vân và một người hầu gái sinh ra, cơ thể Thích phu nhân có vấn đề cho nên không sinh con được, sự tồn tại của chúng tôi chỉ là để nói dõng tông đường mà thôi."  

Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Tôi nghe người đời trước nói, Tây Môn Phong Vân độc sủng Thích phu nhân, lạnh nhạt với bà cố của tôi, khiến bà ấy u buồn cả đời, rồi sinh bệnh mà chết."  

"Đối với Thích phu nhân, đời này của chúng tôi đã oán hận từ lâu, chỉ là không dám ra tay với mộ phần của bà ta mà thôi." Tây Môn Long Ngâm nói thêm.  

"Thì ra là vậy."  

Tô Thương nở một nụ cười.  

"Mấy người là ai?"  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cho nên Tây Môn Phong Vân mới mở miệng nhận lời, ông ta căn bản không để Tô Thương vào trong mắt của mình.  Nhưng nếu như Tây Môn Phong Vân biết được sự tình, chắc chắn sẽ chạy trối chết cho mà xem.  Mười mấy 20 canh giờ đã trôi qua, Tây Môn Phong Vân chắc hẳn cũng đã biết rồi, để tránh mình vồ hụt, Tô Thương nghe nói Tây Môn Phong Vân quan tâm nhất chính là người được chôn ở sau mộ phần tổ tiên, thế là anh quyết định sẽ ở mộ phần tổ tiên đợi Tây Môn Phong Vân.  Rất nhanh, mấy người Tô Thương đã đến phía sau lưng núi Côn Luân, đây chính là một khu mộ.  Ở ngay vị trí chính giữa có một tấm bia vô cùng tráng lệ, bên cạnh có bày ra rất nhiều đồ cúng.  Có hoa quả, có hoa tươi, có các loại thịt, toàn bộ đều tươi mới, mà các tấm bia mộ khác ở xung quanh cũng không hề có tý bụi bám bẩn nào, rõ ràng là thường xuyên có người tới cúng bái.  Trên tấm bia khắc mấy chữ thật to: "Mộ của Thích phu nhân, chồng, Tây Môn Phong Vân, lập!"  "Cậu chủ."  Tây Môn Long Ngâm vội vàng bước lên trước, nịnh nọt nói: "Đây chính là bia mộ của người mà Tây Môn Phong Vân yêu thương nhất."  "Theo như tôi quan sát thấy thì Tây Môn Phong Vân chỉ cần ở núi Côn Luân, nếu như không phải bế quan thì hầu như mỗi ngày ông ta đều đến tế bái trước mộ của Thích phu nhân, ông ta vô cùng quan tâm đến vong linh của Thích phu nhân, thậm chí còn không cho phép bất kỳ ai đến gần chỗ này."  Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Nếu như cậu có thể hủy đi mộ phần của Thích phu nhân, vậy thì so với việc giết Tây Môn Phong Vân còn khiến ông ta khó chịu hơn."  "Tây Môn Long Ngâm."  Tô Thương thật sự không nghe nổi nữa rồi, nhìn sang Tây Môn Long Ngâm, khẽ cười nói: "Thích phu nhân là phu nhân của Tây Môn Phong Vân, Tây Môn Phong Vân là lão tổ nhà anh, nói như thế thì Thích phu nhân cũng chính là lão tổ tông của anh, anh thật sự không quan tâm chút nào sao?"  "Chuyện này..."  Tây Môn Long Ngâm giải thích nói: "Cậu chủ, cậu chắc là chưa biết, Tây Môn Phong Vân là lão tổ tông của tôi là thật, nhưng Thích phu nhân thì lại không phải."  "Thích phu nhân là vợ đầu của Tây Môn Phong Vân, ông nội tôi là do Tây Môn Phong Vân và một người hầu gái sinh ra, cơ thể Thích phu nhân có vấn đề cho nên không sinh con được, sự tồn tại của chúng tôi chỉ là để nói dõng tông đường mà thôi."  Tây Môn Long Ngâm nói tiếp: "Tôi nghe người đời trước nói, Tây Môn Phong Vân độc sủng Thích phu nhân, lạnh nhạt với bà cố của tôi, khiến bà ấy u buồn cả đời, rồi sinh bệnh mà chết."  "Đối với Thích phu nhân, đời này của chúng tôi đã oán hận từ lâu, chỉ là không dám ra tay với mộ phần của bà ta mà thôi." Tây Môn Long Ngâm nói thêm.  "Thì ra là vậy."  Tô Thương nở một nụ cười.  "Mấy người là ai?"  

Chương 1482