“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1520

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Bà ấy biết mục đích của những người kia, nhưng lại không thể làm trái lại ý muốn của bọn người kia được, vì... Thích phu nhân muốn gặp tôi một lần cuối.”  Nhớ lại chuyện cũ, Tây Môn Phong Vân vô cùng đau lòng, ủ rũ nói: “Đúng như những gì bọn chúng nghĩ, cho dù tôi có dùng hết mọi thủ đoạn, mọi dược liệu quý mà sư tôn thu thập được đi chăng nữa, thì cũng không thể cứu sống được Thích phu nhân.”  Tây Môn Phong Vân thở dài một hơi nói: “Đến cuối cùng, Thích phu nhân không muốn để cho tôi nhìn tận mắt thấy bà ấy chết, nên đã muốn tôi đưa bà ấy vào Tinh Không Cổ Lộ.”   “Cuối cùng, bà ấy đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, hoàn toàn tách biệt với tôi.”   Tây Môn Phong Vân hít sâu một hơi, gắng hết sức kiềm chế nước mắt của mình, bình tĩnh lại rồi nói: “Hơn mười năm đã trôi qua, chắc hẳn dung nhan đã từng nghiêng nước nghiêng thành kia, nay đã biến thành Hồng Phấn Khô Lâu* rồi, có lẽ, đây chính là nơi trở về của bà ấy.”  * Ý chỉ những người con gái có một vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhưng sau khi chết đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại hũ xương cốt, rồi hóa thành cát bụi mà thôi.  “Xin lỗi, đã khiến ông nhớ lại những chuyện đau lòng rồi.” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Thương liền an ủi.  “Tiểu thiếu gia khách sáo quá, tôi đã buông bỏ được từ lâu rồi.”   Tây Môn Phong Vân dừng lại một lát, sau đó nhìn về phía Tinh Không Cổ Lộ, ánh mắt thâm tình nói: “Đợi sau khi xử lý xong chuyện bên này, tôi sẽ đến Tinh Không Cổ Lộ, tìm Thích phu nhân về.”   “Dù là chỉ là một bộ xương khô, thì tôi cũng phải đưa bà ấy về, lá rụng về cội mà.”  Có thể nhìn ra được, tình cảm của Tây Môn Phong Vân đối Thích phu nhân vô cùng sâu sắc. Dù đã trôi qua mấy chục năm rồi, mà vẫn nhớ mãi không quên.   “Chia buồn với ông.”   Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ có thể an ủi một chút, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông cũng đã biết con đường Tinh Không Cổ Lộ này rồi, vậy cuối cùng nó sẽ thông đến nơi nào thế?”  “Tôi không biết.”  Tây Môn Phong Vân lắc đầu, rồi nói: “Một trăm năm nay, tôi đưa hơn tám mươi người tu chân đi đến đấy, nhưng không có ai trở về được cả.”   “Nhưng rất nhiều năm trước, có người tu chân ở trái đất, trở về từ ngoại vực, đúng là thực lực đã tăng lên rất nhiều.”   Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Trong truyền thuyết, có một cái danh xưng là Huyết Ma của trái đất, đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, khi trở về, đã trở thành cao thủ đúng chuẩn tiên đế.”   “Nhưng đây chỉ là chuyện của rất nhiều năm về trước, sau này tên Huyết Ma kia, cũng đã mai danh ẩn tích, chuyện này thật giả lẫn lộn không thể nào tin được.”  Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: “Có người nói, cái tên Huyết Ma kia vốn là một chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, ngay khi lúc tiên đế sắp cai quản cánh cổng thời không, đã có ý đồ muốn đưa tên đó sang ngoại vực rồi.”   “Nhưng Huyết Ma đã giấu đi thực lực, chứ thực lực của ông ta không hề yếu chút nào, tiên đế ngoại vực đã đến trái đất, nhưng không thể phát huy hết toàn bộ thực lực, nên hơi khó để giải quyết việc, và cũng không thể tìm được ông ta.”   

“Bà ấy biết mục đích của những người kia, nhưng lại không thể làm trái lại ý muốn của bọn người kia được, vì... Thích phu nhân muốn gặp tôi một lần cuối.”  

Nhớ lại chuyện cũ, Tây Môn Phong Vân vô cùng đau lòng, ủ rũ nói: “Đúng như những gì bọn chúng nghĩ, cho dù tôi có dùng hết mọi thủ đoạn, mọi dược liệu quý mà sư tôn thu thập được đi chăng nữa, thì cũng không thể cứu sống được Thích phu nhân.”  

Tây Môn Phong Vân thở dài một hơi nói: “Đến cuối cùng, Thích phu nhân không muốn để cho tôi nhìn tận mắt thấy bà ấy chết, nên đã muốn tôi đưa bà ấy vào Tinh Không Cổ Lộ.”   

“Cuối cùng, bà ấy đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, hoàn toàn tách biệt với tôi.”   

Tây Môn Phong Vân hít sâu một hơi, gắng hết sức kiềm chế nước mắt của mình, bình tĩnh lại rồi nói: “Hơn mười năm đã trôi qua, chắc hẳn dung nhan đã từng nghiêng nước nghiêng thành kia, nay đã biến thành Hồng Phấn Khô Lâu* rồi, có lẽ, đây chính là nơi trở về của bà ấy.”  

* Ý chỉ những người con gái có một vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhưng sau khi chết đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại hũ xương cốt, rồi hóa thành cát bụi mà thôi.  

“Xin lỗi, đã khiến ông nhớ lại những chuyện đau lòng rồi.” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Thương liền an ủi.  

“Tiểu thiếu gia khách sáo quá, tôi đã buông bỏ được từ lâu rồi.”   

Tây Môn Phong Vân dừng lại một lát, sau đó nhìn về phía Tinh Không Cổ Lộ, ánh mắt thâm tình nói: “Đợi sau khi xử lý xong chuyện bên này, tôi sẽ đến Tinh Không Cổ Lộ, tìm Thích phu nhân về.”   

“Dù là chỉ là một bộ xương khô, thì tôi cũng phải đưa bà ấy về, lá rụng về cội mà.”  

Có thể nhìn ra được, tình cảm của Tây Môn Phong Vân đối Thích phu nhân vô cùng sâu sắc. Dù đã trôi qua mấy chục năm rồi, mà vẫn nhớ mãi không quên.   

“Chia buồn với ông.”   

Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ có thể an ủi một chút, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông cũng đã biết con đường Tinh Không Cổ Lộ này rồi, vậy cuối cùng nó sẽ thông đến nơi nào thế?”  

“Tôi không biết.”  

Tây Môn Phong Vân lắc đầu, rồi nói: “Một trăm năm nay, tôi đưa hơn tám mươi người tu chân đi đến đấy, nhưng không có ai trở về được cả.”   

“Nhưng rất nhiều năm trước, có người tu chân ở trái đất, trở về từ ngoại vực, đúng là thực lực đã tăng lên rất nhiều.”   

Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Trong truyền thuyết, có một cái danh xưng là Huyết Ma của trái đất, đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, khi trở về, đã trở thành cao thủ đúng chuẩn tiên đế.”   

“Nhưng đây chỉ là chuyện của rất nhiều năm về trước, sau này tên Huyết Ma kia, cũng đã mai danh ẩn tích, chuyện này thật giả lẫn lộn không thể nào tin được.”  

Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: “Có người nói, cái tên Huyết Ma kia vốn là một chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, ngay khi lúc tiên đế sắp cai quản cánh cổng thời không, đã có ý đồ muốn đưa tên đó sang ngoại vực rồi.”   

“Nhưng Huyết Ma đã giấu đi thực lực, chứ thực lực của ông ta không hề yếu chút nào, tiên đế ngoại vực đã đến trái đất, nhưng không thể phát huy hết toàn bộ thực lực, nên hơi khó để giải quyết việc, và cũng không thể tìm được ông ta.”   

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Bà ấy biết mục đích của những người kia, nhưng lại không thể làm trái lại ý muốn của bọn người kia được, vì... Thích phu nhân muốn gặp tôi một lần cuối.”  Nhớ lại chuyện cũ, Tây Môn Phong Vân vô cùng đau lòng, ủ rũ nói: “Đúng như những gì bọn chúng nghĩ, cho dù tôi có dùng hết mọi thủ đoạn, mọi dược liệu quý mà sư tôn thu thập được đi chăng nữa, thì cũng không thể cứu sống được Thích phu nhân.”  Tây Môn Phong Vân thở dài một hơi nói: “Đến cuối cùng, Thích phu nhân không muốn để cho tôi nhìn tận mắt thấy bà ấy chết, nên đã muốn tôi đưa bà ấy vào Tinh Không Cổ Lộ.”   “Cuối cùng, bà ấy đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, hoàn toàn tách biệt với tôi.”   Tây Môn Phong Vân hít sâu một hơi, gắng hết sức kiềm chế nước mắt của mình, bình tĩnh lại rồi nói: “Hơn mười năm đã trôi qua, chắc hẳn dung nhan đã từng nghiêng nước nghiêng thành kia, nay đã biến thành Hồng Phấn Khô Lâu* rồi, có lẽ, đây chính là nơi trở về của bà ấy.”  * Ý chỉ những người con gái có một vẻ ngoài tuyệt đẹp, nhưng sau khi chết đi, cuối cùng cũng chỉ còn lại hũ xương cốt, rồi hóa thành cát bụi mà thôi.  “Xin lỗi, đã khiến ông nhớ lại những chuyện đau lòng rồi.” Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Tô Thương liền an ủi.  “Tiểu thiếu gia khách sáo quá, tôi đã buông bỏ được từ lâu rồi.”   Tây Môn Phong Vân dừng lại một lát, sau đó nhìn về phía Tinh Không Cổ Lộ, ánh mắt thâm tình nói: “Đợi sau khi xử lý xong chuyện bên này, tôi sẽ đến Tinh Không Cổ Lộ, tìm Thích phu nhân về.”   “Dù là chỉ là một bộ xương khô, thì tôi cũng phải đưa bà ấy về, lá rụng về cội mà.”  Có thể nhìn ra được, tình cảm của Tây Môn Phong Vân đối Thích phu nhân vô cùng sâu sắc. Dù đã trôi qua mấy chục năm rồi, mà vẫn nhớ mãi không quên.   “Chia buồn với ông.”   Đối với chuyện này, Tô Thương chỉ có thể an ủi một chút, sau đó nói sang chuyện khác: “Ông cũng đã biết con đường Tinh Không Cổ Lộ này rồi, vậy cuối cùng nó sẽ thông đến nơi nào thế?”  “Tôi không biết.”  Tây Môn Phong Vân lắc đầu, rồi nói: “Một trăm năm nay, tôi đưa hơn tám mươi người tu chân đi đến đấy, nhưng không có ai trở về được cả.”   “Nhưng rất nhiều năm trước, có người tu chân ở trái đất, trở về từ ngoại vực, đúng là thực lực đã tăng lên rất nhiều.”   Tây Môn Phong Vân nói tiếp: “Trong truyền thuyết, có một cái danh xưng là Huyết Ma của trái đất, đã bước vào Tinh Không Cổ Lộ, khi trở về, đã trở thành cao thủ đúng chuẩn tiên đế.”   “Nhưng đây chỉ là chuyện của rất nhiều năm về trước, sau này tên Huyết Ma kia, cũng đã mai danh ẩn tích, chuyện này thật giả lẫn lộn không thể nào tin được.”  Tây Môn Phong Vân tiếp tục nói: “Có người nói, cái tên Huyết Ma kia vốn là một chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, ngay khi lúc tiên đế sắp cai quản cánh cổng thời không, đã có ý đồ muốn đưa tên đó sang ngoại vực rồi.”   “Nhưng Huyết Ma đã giấu đi thực lực, chứ thực lực của ông ta không hề yếu chút nào, tiên đế ngoại vực đã đến trái đất, nhưng không thể phát huy hết toàn bộ thực lực, nên hơi khó để giải quyết việc, và cũng không thể tìm được ông ta.”   

Chương 1520