“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1532
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Với phong cách của Huyền Thiên Tiên Đế mà nói, nếu không có niềm tin tuyệt đối thì anh chắc chắn không khua chiêng múa trống khiêu khích tam đại cổ tộc. Có điều, Tô Thương ngay từ đầu cũng không biết, nơi cột ánh sáng bảo vệ đại trận đó, cũng có năng lượng của người bảo vệ, có điều, cái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh bố trí La thiên hỏa lò trận. Dù sao bên trong núi Côn Luân có rất nhiều người, chỉ có một mình Tô Thương có thể đi vào trụ ánh sáng trong vòng ba mét, nhận được sự che chở của đại trận Thiên nhiên. Những người khác, thì không có năng lực như thế, La thiên hỏa lò trận vẫn phải bố trí ra. "La thiên hỏa lò trận?" Tô Thanh Y bên ngoài cột ánh sáng nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười mờ mịt, mặt mũi đầy nghi ngờ nói: "Tiểu thiếu gia, đó là trận pháp gì vậy?" "Một loại đại trận cả công lần thủ, chỉ cần bố trí ra, người tu chân cảnh giới Nguyên anh trở xuống, không có cách nào tiến vào được núi Côn Luân." Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, trả lời: "Như vậy, núi Côn Luân sẽ được an toàn, bây giờ tôi sẽ ra tay bố trí nó." "Nguyên anh trở xuống, không thể nào tiến vào!" Tô Thanh Y nghe nói như thế, còn chưa kịp mở miệng, Tô Chiến Long dáng người cao to bên cạnh liền kích động nói: "Cmn, Tiểu thiếu gia, vẫn là cậu lợi hại nha, vậy mà hiểu được loại trận pháp cường đại thế này." "Tiểu thiếu gia vẫn nên bố trí sớm thì hơn, nếu không thì tuyệt đối không thể để chúng ra tay dọn dẹp Côn Luân được, dù sao thì tổng hợp thực lực của chúng ta bây giờ, còn không bằng những cao thủ ngoại vực cổ tộc đó nữa." Tô Bất Phàm nhìn Tô Thương bên trong cột ánh sáng, khâm phục nói: "Tiểu thiếu gia nhìn xa trông rộng, trong lòng tự khắc có tầm nhìn của riêng mình, thật có phong thái của sư tôn." "???" Tô Thanh Y phản ứng lại, khuôn mặt không vui mà nói: "Hai người, có thể đừng nói vậy được không? Những lời hay ho thì hai người đều đã nói hết, thế em còn nói cái cọng lông gì được nữa." "Ha ha ha, nhị sư huynh, anh có thể tổng kết một chút, nói lại lời của hai người họ thêm một lần nữa mà." Tô Phù Dung cười nói: "Dù sao những lời hay thì nghe mãi vẫn không chán, còn em, không muốn khen nhiều, em tiếp xúc với tiểu thiếu gia nhiều nhất, tiểu thiếu gia lúc nhỏ, đều là em..." "Dì Phù..." Tô Thương thấy Tô Phù Dung lại muốn làm anh nhớ lại những chuyện trước kia, liền vội vàng ngắt lời, cười khổ nói: "Chuyện còn lúc bé, đừng nhắc lại nữa, không cần nói nhảm nhiều lời làm gì, tôi muốn bắt đầu bố trí La thiên hỏa lò trận rồi." Nói xong. Tô Thương ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, mười ngón tay liền liên tục bấm huyệt, từng đường hoa văn thần bí phức tạp, từ từ hiện ra. Mấy người Tô Thanh Y thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, mà đứng một bên nhìn chăm chú Tô Thương. ... Cứ như vậy, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Với phong cách của Huyền Thiên Tiên Đế mà nói, nếu không có niềm tin tuyệt đối thì anh chắc chắn không khua chiêng múa trống khiêu khích tam đại cổ tộc.
Có điều, Tô Thương ngay từ đầu cũng không biết, nơi cột ánh sáng bảo vệ đại trận đó, cũng có năng lượng của người bảo vệ, có điều, cái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh bố trí La thiên hỏa lò trận.
Dù sao bên trong núi Côn Luân có rất nhiều người, chỉ có một mình Tô Thương có thể đi vào trụ ánh sáng trong vòng ba mét, nhận được sự che chở của đại trận Thiên nhiên.
Những người khác, thì không có năng lực như thế, La thiên hỏa lò trận vẫn phải bố trí ra.
"La thiên hỏa lò trận?"
Tô Thanh Y bên ngoài cột ánh sáng nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười mờ mịt, mặt mũi đầy nghi ngờ nói: "Tiểu thiếu gia, đó là trận pháp gì vậy?"
"Một loại đại trận cả công lần thủ, chỉ cần bố trí ra, người tu chân cảnh giới Nguyên anh trở xuống, không có cách nào tiến vào được núi Côn Luân."
Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, trả lời: "Như vậy, núi Côn Luân sẽ được an toàn, bây giờ tôi sẽ ra tay bố trí nó."
"Nguyên anh trở xuống, không thể nào tiến vào!"
Tô Thanh Y nghe nói như thế, còn chưa kịp mở miệng, Tô Chiến Long dáng người cao to bên cạnh liền kích động nói: "Cmn, Tiểu thiếu gia, vẫn là cậu lợi hại nha, vậy mà hiểu được loại trận pháp cường đại thế này."
"Tiểu thiếu gia vẫn nên bố trí sớm thì hơn, nếu không thì tuyệt đối không thể để chúng ra tay dọn dẹp Côn Luân được, dù sao thì tổng hợp thực lực của chúng ta bây giờ, còn không bằng những cao thủ ngoại vực cổ tộc đó nữa."
Tô Bất Phàm nhìn Tô Thương bên trong cột ánh sáng, khâm phục nói: "Tiểu thiếu gia nhìn xa trông rộng, trong lòng tự khắc có tầm nhìn của riêng mình, thật có phong thái của sư tôn."
"???"
Tô Thanh Y phản ứng lại, khuôn mặt không vui mà nói: "Hai người, có thể đừng nói vậy được không? Những lời hay ho thì hai người đều đã nói hết, thế em còn nói cái cọng lông gì được nữa."
"Ha ha ha, nhị sư huynh, anh có thể tổng kết một chút, nói lại lời của hai người họ thêm một lần nữa mà."
Tô Phù Dung cười nói: "Dù sao những lời hay thì nghe mãi vẫn không chán, còn em, không muốn khen nhiều, em tiếp xúc với tiểu thiếu gia nhiều nhất, tiểu thiếu gia lúc nhỏ, đều là em..."
"Dì Phù..."
Tô Thương thấy Tô Phù Dung lại muốn làm anh nhớ lại những chuyện trước kia, liền vội vàng ngắt lời, cười khổ nói: "Chuyện còn lúc bé, đừng nhắc lại nữa, không cần nói nhảm nhiều lời làm gì, tôi muốn bắt đầu bố trí La thiên hỏa lò trận rồi."
Nói xong.
Tô Thương ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, mười ngón tay liền liên tục bấm huyệt, từng đường hoa văn thần bí phức tạp, từ từ hiện ra.
Mấy người Tô Thanh Y thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, mà đứng một bên nhìn chăm chú Tô Thương.
...
Cứ như vậy, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Với phong cách của Huyền Thiên Tiên Đế mà nói, nếu không có niềm tin tuyệt đối thì anh chắc chắn không khua chiêng múa trống khiêu khích tam đại cổ tộc. Có điều, Tô Thương ngay từ đầu cũng không biết, nơi cột ánh sáng bảo vệ đại trận đó, cũng có năng lượng của người bảo vệ, có điều, cái này cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh bố trí La thiên hỏa lò trận. Dù sao bên trong núi Côn Luân có rất nhiều người, chỉ có một mình Tô Thương có thể đi vào trụ ánh sáng trong vòng ba mét, nhận được sự che chở của đại trận Thiên nhiên. Những người khác, thì không có năng lực như thế, La thiên hỏa lò trận vẫn phải bố trí ra. "La thiên hỏa lò trận?" Tô Thanh Y bên ngoài cột ánh sáng nghe vậy, nhất thời lộ ra một nụ cười mờ mịt, mặt mũi đầy nghi ngờ nói: "Tiểu thiếu gia, đó là trận pháp gì vậy?" "Một loại đại trận cả công lần thủ, chỉ cần bố trí ra, người tu chân cảnh giới Nguyên anh trở xuống, không có cách nào tiến vào được núi Côn Luân." Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, trả lời: "Như vậy, núi Côn Luân sẽ được an toàn, bây giờ tôi sẽ ra tay bố trí nó." "Nguyên anh trở xuống, không thể nào tiến vào!" Tô Thanh Y nghe nói như thế, còn chưa kịp mở miệng, Tô Chiến Long dáng người cao to bên cạnh liền kích động nói: "Cmn, Tiểu thiếu gia, vẫn là cậu lợi hại nha, vậy mà hiểu được loại trận pháp cường đại thế này." "Tiểu thiếu gia vẫn nên bố trí sớm thì hơn, nếu không thì tuyệt đối không thể để chúng ra tay dọn dẹp Côn Luân được, dù sao thì tổng hợp thực lực của chúng ta bây giờ, còn không bằng những cao thủ ngoại vực cổ tộc đó nữa." Tô Bất Phàm nhìn Tô Thương bên trong cột ánh sáng, khâm phục nói: "Tiểu thiếu gia nhìn xa trông rộng, trong lòng tự khắc có tầm nhìn của riêng mình, thật có phong thái của sư tôn." "???" Tô Thanh Y phản ứng lại, khuôn mặt không vui mà nói: "Hai người, có thể đừng nói vậy được không? Những lời hay ho thì hai người đều đã nói hết, thế em còn nói cái cọng lông gì được nữa." "Ha ha ha, nhị sư huynh, anh có thể tổng kết một chút, nói lại lời của hai người họ thêm một lần nữa mà." Tô Phù Dung cười nói: "Dù sao những lời hay thì nghe mãi vẫn không chán, còn em, không muốn khen nhiều, em tiếp xúc với tiểu thiếu gia nhiều nhất, tiểu thiếu gia lúc nhỏ, đều là em..." "Dì Phù..." Tô Thương thấy Tô Phù Dung lại muốn làm anh nhớ lại những chuyện trước kia, liền vội vàng ngắt lời, cười khổ nói: "Chuyện còn lúc bé, đừng nhắc lại nữa, không cần nói nhảm nhiều lời làm gì, tôi muốn bắt đầu bố trí La thiên hỏa lò trận rồi." Nói xong. Tô Thương ngồi khoanh chân, hai mắt khép hờ, mười ngón tay liền liên tục bấm huyệt, từng đường hoa văn thần bí phức tạp, từ từ hiện ra. Mấy người Tô Thanh Y thấy vậy, cũng không nói nhiều nữa, mà đứng một bên nhìn chăm chú Tô Thương. ... Cứ như vậy, chớp mắt đã mười ngày trôi qua.