“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1539

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thì ra là vậy, vậy thì đáng tiếc rồi, ông còn tưởng cháu biết nguyên do chứ." Tô Kiền Khôn nói.  "Đáng tiếc rồi...M* kiếp, Tô Kiền Khôn, ý ông là gì, có biết nói chuyện không vậy hả?"  Lý Thuần Phong nghe đến đây, lập tức nổi giận, đen sầm mặt lại nói: "Cái gì mà đáng tiếc rồi hả, ông nên cảm thấy may mắn, vì ngày đó Lý Nguyệt không đi tới cản biệt thự đổ nát đó của ông, bởi vậy mới may mắn thoát khỏi đó."  "Nếu như Lý Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì ở cái biệt thự đổ nát của ông thì ông đây sẽ đâm cho ông mười bảy mười tám nhát!"  "Tôi..."  Tô Kiền Khôn cũng nhận ra được mình nói như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cho nên cũng không tranh cãi với Lý Thuần Phong nữa, mà nhìn sang Lý Nguyệt, nói: "Lý Nguyệt, cháu đừng tức giận, là ông nội Tô nói sai rồi."  "Ông nội Tô, sao con có thể tức giận ông được chứ." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói.  "Vậy thì tốt."  Tô Kiền Khôn thở dài một hơi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Haiz, cũng không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, có phải là có người đang cố ý nhắm vào nhà họ Tô chúng ta không."  "80% chắc là đúng rồi."  Lý Thuần Phong nghe vậy, liền hù dọa nói: "Thằng nhóc Tô Thương làm việc gì cũng hung hăng càn quấy, nói không chừng nó đã chọc giận đến đại nhân vật nào rồi."  "Tôi nghe nói, hôm đó có người ở gần biệt thự ven sông cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là một cao thủ siêu cường nào đó ra tay phá hủy đi biệt thự ven sông." Lý Thuần Phong cười trên nỗi đau người khác mà nói.  Tô Kiền Khôn nghe Lý Thuần Phong nói những lời như vậy cũng không thèm phản bác gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ như vậy.  Ở đây chỉ có mình Lý Nguyệt là biết rõ chân tướng sự việc, nhưng cô ấy lại không thể nói ra được.  Cũng không phải là cô ấy không tin được, mà là cô ấy không muốn bị người khác nhìn mình như quái vật, chuyện này cũng không nên khoe khoang thì tốt hơn.  "Ông nội Tô."  Sau khi dừng lại mấy giây, Lý Nguyệt liền chủ động đổi chủ đề, hỏi: "Ông có tin tức của Tô Thương không, gần đây cháu gọi điện cho anh ấy, anh ấy đều không bắt máy, anh ấy có nói khi nào thì trở về không ạ?"  "Tô Thương à."  Tô Kiền Khôn không nghĩ nhiều về chuyện xảy ra ở biệt thự ven sông nữa, mà khẽ cười nói: "Mấy ngày trước nó có báo tin về, nói nó sắp xong việc rồi, qua mấy ngày nữa chắc sẽ về tới thôi."  "Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá rồi." Lý Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.  "Ừm, bé Lý Nguyệt, hôm nay có chút không phải, muộn vậy rồi còn đến làm phiền cháu nữa."  

"Thì ra là vậy, vậy thì đáng tiếc rồi, ông còn tưởng cháu biết nguyên do chứ." Tô Kiền Khôn nói.  

"Đáng tiếc rồi...M* kiếp, Tô Kiền Khôn, ý ông là gì, có biết nói chuyện không vậy hả?"  

Lý Thuần Phong nghe đến đây, lập tức nổi giận, đen sầm mặt lại nói: "Cái gì mà đáng tiếc rồi hả, ông nên cảm thấy may mắn, vì ngày đó Lý Nguyệt không đi tới cản biệt thự đổ nát đó của ông, bởi vậy mới may mắn thoát khỏi đó."  

"Nếu như Lý Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì ở cái biệt thự đổ nát của ông thì ông đây sẽ đâm cho ông mười bảy mười tám nhát!"  

"Tôi..."  

Tô Kiền Khôn cũng nhận ra được mình nói như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cho nên cũng không tranh cãi với Lý Thuần Phong nữa, mà nhìn sang Lý Nguyệt, nói: "Lý Nguyệt, cháu đừng tức giận, là ông nội Tô nói sai rồi."  

"Ông nội Tô, sao con có thể tức giận ông được chứ." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói.  

"Vậy thì tốt."  

Tô Kiền Khôn thở dài một hơi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Haiz, cũng không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, có phải là có người đang cố ý nhắm vào nhà họ Tô chúng ta không."  

"80% chắc là đúng rồi."  

Lý Thuần Phong nghe vậy, liền hù dọa nói: "Thằng nhóc Tô Thương làm việc gì cũng hung hăng càn quấy, nói không chừng nó đã chọc giận đến đại nhân vật nào rồi."  

"Tôi nghe nói, hôm đó có người ở gần biệt thự ven sông cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là một cao thủ siêu cường nào đó ra tay phá hủy đi biệt thự ven sông." Lý Thuần Phong cười trên nỗi đau người khác mà nói.  

Tô Kiền Khôn nghe Lý Thuần Phong nói những lời như vậy cũng không thèm phản bác gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ như vậy.  

Ở đây chỉ có mình Lý Nguyệt là biết rõ chân tướng sự việc, nhưng cô ấy lại không thể nói ra được.  

Cũng không phải là cô ấy không tin được, mà là cô ấy không muốn bị người khác nhìn mình như quái vật, chuyện này cũng không nên khoe khoang thì tốt hơn.  

"Ông nội Tô."  

Sau khi dừng lại mấy giây, Lý Nguyệt liền chủ động đổi chủ đề, hỏi: "Ông có tin tức của Tô Thương không, gần đây cháu gọi điện cho anh ấy, anh ấy đều không bắt máy, anh ấy có nói khi nào thì trở về không ạ?"  

"Tô Thương à."  

Tô Kiền Khôn không nghĩ nhiều về chuyện xảy ra ở biệt thự ven sông nữa, mà khẽ cười nói: "Mấy ngày trước nó có báo tin về, nói nó sắp xong việc rồi, qua mấy ngày nữa chắc sẽ về tới thôi."  

"Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá rồi." Lý Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.  

"Ừm, bé Lý Nguyệt, hôm nay có chút không phải, muộn vậy rồi còn đến làm phiền cháu nữa."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Thì ra là vậy, vậy thì đáng tiếc rồi, ông còn tưởng cháu biết nguyên do chứ." Tô Kiền Khôn nói.  "Đáng tiếc rồi...M* kiếp, Tô Kiền Khôn, ý ông là gì, có biết nói chuyện không vậy hả?"  Lý Thuần Phong nghe đến đây, lập tức nổi giận, đen sầm mặt lại nói: "Cái gì mà đáng tiếc rồi hả, ông nên cảm thấy may mắn, vì ngày đó Lý Nguyệt không đi tới cản biệt thự đổ nát đó của ông, bởi vậy mới may mắn thoát khỏi đó."  "Nếu như Lý Nguyệt thật sự xảy ra chuyện gì ở cái biệt thự đổ nát của ông thì ông đây sẽ đâm cho ông mười bảy mười tám nhát!"  "Tôi..."  Tô Kiền Khôn cũng nhận ra được mình nói như vậy thì không được thích hợp cho lắm, cho nên cũng không tranh cãi với Lý Thuần Phong nữa, mà nhìn sang Lý Nguyệt, nói: "Lý Nguyệt, cháu đừng tức giận, là ông nội Tô nói sai rồi."  "Ông nội Tô, sao con có thể tức giận ông được chứ." Lý Nguyệt nhẹ nhàng nói.  "Vậy thì tốt."  Tô Kiền Khôn thở dài một hơi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: "Haiz, cũng không biết hôm đó xảy ra chuyện gì, có phải là có người đang cố ý nhắm vào nhà họ Tô chúng ta không."  "80% chắc là đúng rồi."  Lý Thuần Phong nghe vậy, liền hù dọa nói: "Thằng nhóc Tô Thương làm việc gì cũng hung hăng càn quấy, nói không chừng nó đã chọc giận đến đại nhân vật nào rồi."  "Tôi nghe nói, hôm đó có người ở gần biệt thự ven sông cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, có lẽ là một cao thủ siêu cường nào đó ra tay phá hủy đi biệt thự ven sông." Lý Thuần Phong cười trên nỗi đau người khác mà nói.  Tô Kiền Khôn nghe Lý Thuần Phong nói những lời như vậy cũng không thèm phản bác gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ như vậy.  Ở đây chỉ có mình Lý Nguyệt là biết rõ chân tướng sự việc, nhưng cô ấy lại không thể nói ra được.  Cũng không phải là cô ấy không tin được, mà là cô ấy không muốn bị người khác nhìn mình như quái vật, chuyện này cũng không nên khoe khoang thì tốt hơn.  "Ông nội Tô."  Sau khi dừng lại mấy giây, Lý Nguyệt liền chủ động đổi chủ đề, hỏi: "Ông có tin tức của Tô Thương không, gần đây cháu gọi điện cho anh ấy, anh ấy đều không bắt máy, anh ấy có nói khi nào thì trở về không ạ?"  "Tô Thương à."  Tô Kiền Khôn không nghĩ nhiều về chuyện xảy ra ở biệt thự ven sông nữa, mà khẽ cười nói: "Mấy ngày trước nó có báo tin về, nói nó sắp xong việc rồi, qua mấy ngày nữa chắc sẽ về tới thôi."  "Thì ra là vậy, vậy thì tốt quá rồi." Lý Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.  "Ừm, bé Lý Nguyệt, hôm nay có chút không phải, muộn vậy rồi còn đến làm phiền cháu nữa."  

Chương 1539