“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1541
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh bất lực lườm cha mình một cái, đối với ông cha mặt dày này ông ấy thật sự không chửi bậy không được mà. Sau khi dừng lại một lúc, ông ấy lại nhớ đến chuyện biệt thự ven sông bị phá hủy, lập tức lo lắng nói: "Cha, biệt thự ven sông vô duyên vô cớ mà bị phá hủy, mà lại là thủ đoạn quỷ dị như vậy, chắc không phải thật sự có một vị đại nhân vật nào đó để mắt đến nhà họ Tô chúng ta chứ?" "Cha không rõ nữa." Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó an ủi nói: "Không cần nghĩ nhiều, nếu như thật sự có người như vậy, nó muốn ra tay với nhà họ Tô thì sớm đã hành động rồi, đã 10 ngày trôi qua, cũng không thấy ai tới cửa, hoặc là chúng ta đoán sai, hoặc là người đó còn kiêng dè cái gì đó." "Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là chúng ta mau chóng đột phá, tranh thủ sớm ngày đến được cảnh giới trúc cơ." "Dạ." Tô Thần Binh gật đầu, sau đó cùng với cha mình biến mất vào trong màn đêm. Trang viên nhà họ Lý. Sau khi cha con Tô Kiền Khôn rời đi, Lý Nguyệt liền một mình trở về phòng của mình. "Mình đột nhiên mạnh lên, sau đó còn làm kinh hãi tất cả mọi người, Tô Thương, thật mong chờ xem biểu cảm của anh khi biết chuyện này." Lý Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên cao, thoáng nở một nụ cười. ... Cùng lúc đó. Ở bên trong cột ánh sáng bảo vệ trên núi Côn Luân. Tô Thương đã luyện chế ra được chân đan, khoảng 20 viên, đang lượn lờ trước mặt Tô Thương, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Vốn dĩ. Anh chỉ muốn luyện chế ra 10 viên thôi, chỉ là không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thế là anh liền luyện chế ra nhiều một chút, tổng cộng có 20 viên. "Tiểu thiếu gia." Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Tây Môn Phong Vân. Tô Thương ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện ra Tây Môn Phong Vân đã từ núi Ba trở về, trong tay đang cầm tầng thứ 5 của tháp Hư Không... Nhìn thấy mảnh vỡ của tháp Hư Không ở trong tay của Tây Môn Phong Vân, hai mắt của Tô Thương lập tức sáng rực lên. Tháp Hư Không tổng cộng có 9 tầng, bây giờ xem như đã tìm đủ cả 9 tầng rồi. Tô Thương không kịp chờ đợi, giơ tay lên vẫy vẫy, mảnh vỡ của tháp Hư Không liền xuyên qua cột ánh sáng bay vào tay anh. Bây giờ. Ba tầng của tháp Hư Không đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tô Thương, có thể khống chế hoàn toàn đa phần sức ép của đại trận bảo vệ, đương nhiên có thể để vật bên ngoài tiến vào trong được rồi. Lúc trước Tô Thương cũng dùng phương pháp này mà có được vòng tay trữ đồ. "Tây Môn Phong Vân, vất vả cho ông rồi."
Tô Thần Binh bất lực lườm cha mình một cái, đối với ông cha mặt dày này ông ấy thật sự không chửi bậy không được mà.
Sau khi dừng lại một lúc, ông ấy lại nhớ đến chuyện biệt thự ven sông bị phá hủy, lập tức lo lắng nói: "Cha, biệt thự ven sông vô duyên vô cớ mà bị phá hủy, mà lại là thủ đoạn quỷ dị như vậy, chắc không phải thật sự có một vị đại nhân vật nào đó để mắt đến nhà họ Tô chúng ta chứ?"
"Cha không rõ nữa."
Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó an ủi nói: "Không cần nghĩ nhiều, nếu như thật sự có người như vậy, nó muốn ra tay với nhà họ Tô thì sớm đã hành động rồi, đã 10 ngày trôi qua, cũng không thấy ai tới cửa, hoặc là chúng ta đoán sai, hoặc là người đó còn kiêng dè cái gì đó."
"Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là chúng ta mau chóng đột phá, tranh thủ sớm ngày đến được cảnh giới trúc cơ."
"Dạ."
Tô Thần Binh gật đầu, sau đó cùng với cha mình biến mất vào trong màn đêm.
Trang viên nhà họ Lý.
Sau khi cha con Tô Kiền Khôn rời đi, Lý Nguyệt liền một mình trở về phòng của mình.
"Mình đột nhiên mạnh lên, sau đó còn làm kinh hãi tất cả mọi người, Tô Thương, thật mong chờ xem biểu cảm của anh khi biết chuyện này."
Lý Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên cao, thoáng nở một nụ cười.
...
Cùng lúc đó.
Ở bên trong cột ánh sáng bảo vệ trên núi Côn Luân.
Tô Thương đã luyện chế ra được chân đan, khoảng 20 viên, đang lượn lờ trước mặt Tô Thương, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Vốn dĩ.
Anh chỉ muốn luyện chế ra 10 viên thôi, chỉ là không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thế là anh liền luyện chế ra nhiều một chút, tổng cộng có 20 viên.
"Tiểu thiếu gia."
Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Tây Môn Phong Vân.
Tô Thương ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện ra Tây Môn Phong Vân đã từ núi Ba trở về, trong tay đang cầm tầng thứ 5 của tháp Hư Không...
Nhìn thấy mảnh vỡ của tháp Hư Không ở trong tay của Tây Môn Phong Vân, hai mắt của Tô Thương lập tức sáng rực lên.
Tháp Hư Không tổng cộng có 9 tầng, bây giờ xem như đã tìm đủ cả 9 tầng rồi.
Tô Thương không kịp chờ đợi, giơ tay lên vẫy vẫy, mảnh vỡ của tháp Hư Không liền xuyên qua cột ánh sáng bay vào tay anh.
Bây giờ.
Ba tầng của tháp Hư Không đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tô Thương, có thể khống chế hoàn toàn đa phần sức ép của đại trận bảo vệ, đương nhiên có thể để vật bên ngoài tiến vào trong được rồi.
Lúc trước Tô Thương cũng dùng phương pháp này mà có được vòng tay trữ đồ.
"Tây Môn Phong Vân, vất vả cho ông rồi."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh bất lực lườm cha mình một cái, đối với ông cha mặt dày này ông ấy thật sự không chửi bậy không được mà. Sau khi dừng lại một lúc, ông ấy lại nhớ đến chuyện biệt thự ven sông bị phá hủy, lập tức lo lắng nói: "Cha, biệt thự ven sông vô duyên vô cớ mà bị phá hủy, mà lại là thủ đoạn quỷ dị như vậy, chắc không phải thật sự có một vị đại nhân vật nào đó để mắt đến nhà họ Tô chúng ta chứ?" "Cha không rõ nữa." Tô Kiền Khôn lắc đầu, sau đó an ủi nói: "Không cần nghĩ nhiều, nếu như thật sự có người như vậy, nó muốn ra tay với nhà họ Tô thì sớm đã hành động rồi, đã 10 ngày trôi qua, cũng không thấy ai tới cửa, hoặc là chúng ta đoán sai, hoặc là người đó còn kiêng dè cái gì đó." "Việc khẩn cấp trước mắt bây giờ là chúng ta mau chóng đột phá, tranh thủ sớm ngày đến được cảnh giới trúc cơ." "Dạ." Tô Thần Binh gật đầu, sau đó cùng với cha mình biến mất vào trong màn đêm. Trang viên nhà họ Lý. Sau khi cha con Tô Kiền Khôn rời đi, Lý Nguyệt liền một mình trở về phòng của mình. "Mình đột nhiên mạnh lên, sau đó còn làm kinh hãi tất cả mọi người, Tô Thương, thật mong chờ xem biểu cảm của anh khi biết chuyện này." Lý Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng trên cao, thoáng nở một nụ cười. ... Cùng lúc đó. Ở bên trong cột ánh sáng bảo vệ trên núi Côn Luân. Tô Thương đã luyện chế ra được chân đan, khoảng 20 viên, đang lượn lờ trước mặt Tô Thương, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Vốn dĩ. Anh chỉ muốn luyện chế ra 10 viên thôi, chỉ là không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, thế là anh liền luyện chế ra nhiều một chút, tổng cộng có 20 viên. "Tiểu thiếu gia." Lúc này, ở bên ngoài vang lên giọng của Tây Môn Phong Vân. Tô Thương ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện ra Tây Môn Phong Vân đã từ núi Ba trở về, trong tay đang cầm tầng thứ 5 của tháp Hư Không... Nhìn thấy mảnh vỡ của tháp Hư Không ở trong tay của Tây Môn Phong Vân, hai mắt của Tô Thương lập tức sáng rực lên. Tháp Hư Không tổng cộng có 9 tầng, bây giờ xem như đã tìm đủ cả 9 tầng rồi. Tô Thương không kịp chờ đợi, giơ tay lên vẫy vẫy, mảnh vỡ của tháp Hư Không liền xuyên qua cột ánh sáng bay vào tay anh. Bây giờ. Ba tầng của tháp Hư Không đang lơ lửng ở trên đỉnh đầu của Tô Thương, có thể khống chế hoàn toàn đa phần sức ép của đại trận bảo vệ, đương nhiên có thể để vật bên ngoài tiến vào trong được rồi. Lúc trước Tô Thương cũng dùng phương pháp này mà có được vòng tay trữ đồ. "Tây Môn Phong Vân, vất vả cho ông rồi."