“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1545

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cho nên, khi anh ấy chuẩn bị khống chế ấn kí lên La thiên hỏa lò trận, giao cho người khác, thì bản thân muốn hạ quyết tâm bế quan.   “Tiểu sư muội, em ở lại đây đi, tuy em đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều nguy hiểm.” Tô Thanh Y nói vậy, vì không muốn để cho tiểu sư muội lâm vào cảnh vào nguy hiểm.  “Nhị sư huynh, em đã nhàn rỗi mấy chục năm rồi, cơ hội duy nhất lần này, nhất định phải nhường cho em.” Tô Phù Dung lắc đầu, kiên quyết nói.  “Không được!”  Tô Thanh Y quả quyết nói: “Anh là sư huynh của em, em nhất định phải nghe theo anh, ở lại canh giữ bên cạnh tiểu thiếu gia đi!”   “Nhị sư huynh, anh cũng không phải sư tôn, còn lâu em mới nghe lời anh, hơn nữa, cứ coi anh là sư tôn đi, thì em cũng không nghe, lần này em sẽ tự mình quyết định.”  "Tiểu thiếu gia, tôi đi đây nhé.”   Vừa nói xong, Tô Phù Dung không cho Tô Thanh Y cơ hội phản ứng lại, chớp nhoáng một cái, liền rời khỏi núi Côn Luân ngay.   “Tiểu sư muội!”  Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Phù Dung, vẻ mặt Tô Thanh Y hiện lên một vẻ lo lắng, muốn đuổi theo.   “Được rồi, bà ấy muốn đi, thì để bà ấy đi đi.” Tô Thương nói.  “Tiểu thiếu gia, cậu đừng tức giận, muội ấy đã được chiều hư từ lúc nhỏ, lại còn được sư tôn chiều chuộng vô cùng, sư huynh đệ chúng tôi cũng bất lực với muội ấy.” Tô Thanh Y gượng cười nói.   “Chúng ta chọc giận bà ấy mất.”   Tô Thương sờ lên mũi nói: “Nhưng bà ấy lại là dì Phù của tôi, khi tôi còn nhỏ bà ấy đã từng ôm tôi, bây giờ dì Phù ít nhất cũng gần trăm tuổi rồi ha…”    “Dù em ấy có lớn tuổi đi chăng nữa, thì trong mắt chúng tôi em ấy vẫn là một tiểu sư muội, tính cách giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.”   Nhắc đến Tô Phù Dung, trong mắt Tô Thanh Y để lộ ra một vẻ cưng chiều, không hề lẫn lộn với tình cảm nam nữ, nó giống như tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, vô cùng trong sáng.  Trẻ con sao?   Dì Phù, là trẻ con á?   Vãi chưởng….   Tô Thương không còn gì để nói, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tô Thanh Y, ông ngồi xuống trước đi, theo tôi phải mở La thiên hỏa lò trận rồi.”  “Được.”  Tô Thanh Y gật đầu đồng ý, đành phải ngồi xuống, trông coi tiểu thiếu gia bố trí La thiên hỏa lò trận.  Vèo!   Sau đó, sắc mặt Tô Thương bỗng nghiêm túc lại, bắt đầu đặt tháp hư không vào trong mắt trận.  Bây giờ.  

Cho nên, khi anh ấy chuẩn bị khống chế ấn kí lên La thiên hỏa lò trận, giao cho người khác, thì bản thân muốn hạ quyết tâm bế quan.   

“Tiểu sư muội, em ở lại đây đi, tuy em đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều nguy hiểm.” Tô Thanh Y nói vậy, vì không muốn để cho tiểu sư muội lâm vào cảnh vào nguy hiểm.  

“Nhị sư huynh, em đã nhàn rỗi mấy chục năm rồi, cơ hội duy nhất lần này, nhất định phải nhường cho em.” Tô Phù Dung lắc đầu, kiên quyết nói.  

“Không được!”  

Tô Thanh Y quả quyết nói: “Anh là sư huynh của em, em nhất định phải nghe theo anh, ở lại canh giữ bên cạnh tiểu thiếu gia đi!”   

“Nhị sư huynh, anh cũng không phải sư tôn, còn lâu em mới nghe lời anh, hơn nữa, cứ coi anh là sư tôn đi, thì em cũng không nghe, lần này em sẽ tự mình quyết định.”  

"Tiểu thiếu gia, tôi đi đây nhé.”   

Vừa nói xong, Tô Phù Dung không cho Tô Thanh Y cơ hội phản ứng lại, chớp nhoáng một cái, liền rời khỏi núi Côn Luân ngay.   

“Tiểu sư muội!”  

Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Phù Dung, vẻ mặt Tô Thanh Y hiện lên một vẻ lo lắng, muốn đuổi theo.   

“Được rồi, bà ấy muốn đi, thì để bà ấy đi đi.” Tô Thương nói.  

“Tiểu thiếu gia, cậu đừng tức giận, muội ấy đã được chiều hư từ lúc nhỏ, lại còn được sư tôn chiều chuộng vô cùng, sư huynh đệ chúng tôi cũng bất lực với muội ấy.” Tô Thanh Y gượng cười nói.   

“Chúng ta chọc giận bà ấy mất.”   

Tô Thương sờ lên mũi nói: “Nhưng bà ấy lại là dì Phù của tôi, khi tôi còn nhỏ bà ấy đã từng ôm tôi, bây giờ dì Phù ít nhất cũng gần trăm tuổi rồi ha…”    

“Dù em ấy có lớn tuổi đi chăng nữa, thì trong mắt chúng tôi em ấy vẫn là một tiểu sư muội, tính cách giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.”   

Nhắc đến Tô Phù Dung, trong mắt Tô Thanh Y để lộ ra một vẻ cưng chiều, không hề lẫn lộn với tình cảm nam nữ, nó giống như tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, vô cùng trong sáng.  

Trẻ con sao?   

Dì Phù, là trẻ con á?   

Vãi chưởng….   

Tô Thương không còn gì để nói, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tô Thanh Y, ông ngồi xuống trước đi, theo tôi phải mở La thiên hỏa lò trận rồi.”  

“Được.”  

Tô Thanh Y gật đầu đồng ý, đành phải ngồi xuống, trông coi tiểu thiếu gia bố trí La thiên hỏa lò trận.  

Vèo!   

Sau đó, sắc mặt Tô Thương bỗng nghiêm túc lại, bắt đầu đặt tháp hư không vào trong mắt trận.  

Bây giờ.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cho nên, khi anh ấy chuẩn bị khống chế ấn kí lên La thiên hỏa lò trận, giao cho người khác, thì bản thân muốn hạ quyết tâm bế quan.   “Tiểu sư muội, em ở lại đây đi, tuy em đã đặt chân đến cảnh giới võ tôn, nhưng bên ngoài vẫn còn rất nhiều nguy hiểm.” Tô Thanh Y nói vậy, vì không muốn để cho tiểu sư muội lâm vào cảnh vào nguy hiểm.  “Nhị sư huynh, em đã nhàn rỗi mấy chục năm rồi, cơ hội duy nhất lần này, nhất định phải nhường cho em.” Tô Phù Dung lắc đầu, kiên quyết nói.  “Không được!”  Tô Thanh Y quả quyết nói: “Anh là sư huynh của em, em nhất định phải nghe theo anh, ở lại canh giữ bên cạnh tiểu thiếu gia đi!”   “Nhị sư huynh, anh cũng không phải sư tôn, còn lâu em mới nghe lời anh, hơn nữa, cứ coi anh là sư tôn đi, thì em cũng không nghe, lần này em sẽ tự mình quyết định.”  "Tiểu thiếu gia, tôi đi đây nhé.”   Vừa nói xong, Tô Phù Dung không cho Tô Thanh Y cơ hội phản ứng lại, chớp nhoáng một cái, liền rời khỏi núi Côn Luân ngay.   “Tiểu sư muội!”  Nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Phù Dung, vẻ mặt Tô Thanh Y hiện lên một vẻ lo lắng, muốn đuổi theo.   “Được rồi, bà ấy muốn đi, thì để bà ấy đi đi.” Tô Thương nói.  “Tiểu thiếu gia, cậu đừng tức giận, muội ấy đã được chiều hư từ lúc nhỏ, lại còn được sư tôn chiều chuộng vô cùng, sư huynh đệ chúng tôi cũng bất lực với muội ấy.” Tô Thanh Y gượng cười nói.   “Chúng ta chọc giận bà ấy mất.”   Tô Thương sờ lên mũi nói: “Nhưng bà ấy lại là dì Phù của tôi, khi tôi còn nhỏ bà ấy đã từng ôm tôi, bây giờ dì Phù ít nhất cũng gần trăm tuổi rồi ha…”    “Dù em ấy có lớn tuổi đi chăng nữa, thì trong mắt chúng tôi em ấy vẫn là một tiểu sư muội, tính cách giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành.”   Nhắc đến Tô Phù Dung, trong mắt Tô Thanh Y để lộ ra một vẻ cưng chiều, không hề lẫn lộn với tình cảm nam nữ, nó giống như tình cảm của một người anh trai dành cho em gái, vô cùng trong sáng.  Trẻ con sao?   Dì Phù, là trẻ con á?   Vãi chưởng….   Tô Thương không còn gì để nói, cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, mà chuyển sang chủ đề khác: “Tô Thanh Y, ông ngồi xuống trước đi, theo tôi phải mở La thiên hỏa lò trận rồi.”  “Được.”  Tô Thanh Y gật đầu đồng ý, đành phải ngồi xuống, trông coi tiểu thiếu gia bố trí La thiên hỏa lò trận.  Vèo!   Sau đó, sắc mặt Tô Thương bỗng nghiêm túc lại, bắt đầu đặt tháp hư không vào trong mắt trận.  Bây giờ.  

Chương 1545