“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1615
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Con trai..." Nam Cung Ngự nhìn vào Nam Cung Thập Tam Lang, lần đầu tiên cảm giác đứa con này lại xa lạ như thế, biểu cảm phức tạp lạ thường. "Đừng gọi tôi là con trai, ông không xứng!" Nam Cung Thập Tam Lang khinh thường nói: "Cha của tôi chỉ có một, người đó chính là Trường Phong đại nhân." "Hôm nay dưới uy phong của anh Phong Khê, cái tên Tô Thương kia, tất nhiên không dám giết tôi." Nam Cung Thập Tam Lang đắc ý cười nói: "Lão già kia, qua hôm nay, gia tộc Nam Cung sẽ phải đổi chủ mới, ông chủ mới đó chính là tôi." "Còn nữa, tương lai không xa, Trường Phong đại nhân sẽ đưa tôi rời khỏi trái đất, đi Ngoại vực tìm kiếm cơ duyên, thay đổi thể chất của tôi, cho tôi tài nguyên tu luyện tốt hơn." "Sau này, con đường của tôi sẽ lên như diều gặp gió, còn về ông...ha ha, cuối cùng lại thành công trên phương diện làm kẻ lót đường rồi đó." Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói, nhìn về Nam Cung Ngự với vẻ cực kỳ khinh thường và xem thường. Nam Cung Ngự phẫn nộ như muốn tuyệt vọng, nhìn qua người con trai ông ta từng xem như bảo bối, sống mũi chua chua, nước mắt đầy mặt. "Nam Cung Thập Tam Lang!" Đúng lúc này, Tô Thương vẫn luôn im lặng, mở miệng nói: "Ai nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không giết anh chứ?" Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thập Tam Lang nhất thời biến đổi biểu cảm, rõ ràng là rất hoảng hốt. Có điều, nghĩ đến chuyện mình là em trai ruột của Phong Khê thiếu gia, lập tức phấn khích trở lại. "Ha ha." Nam Cung Thập Tam Lang không sợ hãi chút nào nữa, mà nghênh tiếp ánh mắt của Tô Thương, đắc ý khiêu khích nói: "Trường Phong là cha tôi, Phong Khê là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, cậu biết tin này rồi, còn dám đụng đến tôi hay sao?" "Phong Khê thiếu gia?" Tô Thương lộ ra một nụ cười, khẽ cười nói: "Thật sự không dám giấu, tôi thật sự còn không xem anh ta ra gì, anh có tính là cái thá gì chứ?" "Dám làm người của tôi bị thương, hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được anh, Phong Khê thiếu gia, cũng không thể!" Vừa nói xong, ánh mắt Tô Thương run lên, bỗng nhiên ra tay, nhanh chóng cắt đứt hay tai của Nam Cung Thập Tam Lang. "Ah!" Nam Cung Thập Tam Lang đã mất đi tứ chi, cả người nằm trong vũng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng. Ngay sau đó. Anh ta cắn răng gầm thét lên: "Chó má, mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết, cha ruột, nhanh thông báo cho Phong Khê thiếu gia, con muốn băm tên chó má này thành từng mảnh, từng mảnh vụn nát!" Nam Cung Ngự bên cạnh nghe được hai chữ cha ruột, còn tưởng Nam Cung Thập Tam Lang đang gọi chính mình, biểu cảm khẽ động một chút. Nhưng ông ta lập tức phát hiện, Nam Cung Thập Tam Lang từ đầu đến cuối không thèm nhìn về phía ông ta, mà nhìn thẳng vào Trường Phong.
"Con trai..."
Nam Cung Ngự nhìn vào Nam Cung Thập Tam Lang, lần đầu tiên cảm giác đứa con này lại xa lạ như thế, biểu cảm phức tạp lạ thường.
"Đừng gọi tôi là con trai, ông không xứng!"
Nam Cung Thập Tam Lang khinh thường nói: "Cha của tôi chỉ có một, người đó chính là Trường Phong đại nhân."
"Hôm nay dưới uy phong của anh Phong Khê, cái tên Tô Thương kia, tất nhiên không dám giết tôi."
Nam Cung Thập Tam Lang đắc ý cười nói: "Lão già kia, qua hôm nay, gia tộc Nam Cung sẽ phải đổi chủ mới, ông chủ mới đó chính là tôi."
"Còn nữa, tương lai không xa, Trường Phong đại nhân sẽ đưa tôi rời khỏi trái đất, đi Ngoại vực tìm kiếm cơ duyên, thay đổi thể chất của tôi, cho tôi tài nguyên tu luyện tốt hơn."
"Sau này, con đường của tôi sẽ lên như diều gặp gió, còn về ông...ha ha, cuối cùng lại thành công trên phương diện làm kẻ lót đường rồi đó."
Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói, nhìn về Nam Cung Ngự với vẻ cực kỳ khinh thường và xem thường.
Nam Cung Ngự phẫn nộ như muốn tuyệt vọng, nhìn qua người con trai ông ta từng xem như bảo bối, sống mũi chua chua, nước mắt đầy mặt.
"Nam Cung Thập Tam Lang!"
Đúng lúc này, Tô Thương vẫn luôn im lặng, mở miệng nói: "Ai nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không giết anh chứ?"
Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thập Tam Lang nhất thời biến đổi biểu cảm, rõ ràng là rất hoảng hốt.
Có điều, nghĩ đến chuyện mình là em trai ruột của Phong Khê thiếu gia, lập tức phấn khích trở lại.
"Ha ha."
Nam Cung Thập Tam Lang không sợ hãi chút nào nữa, mà nghênh tiếp ánh mắt của Tô Thương, đắc ý khiêu khích nói: "Trường Phong là cha tôi, Phong Khê là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, cậu biết tin này rồi, còn dám đụng đến tôi hay sao?"
"Phong Khê thiếu gia?"
Tô Thương lộ ra một nụ cười, khẽ cười nói: "Thật sự không dám giấu, tôi thật sự còn không xem anh ta ra gì, anh có tính là cái thá gì chứ?"
"Dám làm người của tôi bị thương, hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được anh, Phong Khê thiếu gia, cũng không thể!"
Vừa nói xong, ánh mắt Tô Thương run lên, bỗng nhiên ra tay, nhanh chóng cắt đứt hay tai của Nam Cung Thập Tam Lang.
"Ah!"
Nam Cung Thập Tam Lang đã mất đi tứ chi, cả người nằm trong vũng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng.
Ngay sau đó.
Anh ta cắn răng gầm thét lên: "Chó má, mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết, cha ruột, nhanh thông báo cho Phong Khê thiếu gia, con muốn băm tên chó má này thành từng mảnh, từng mảnh vụn nát!"
Nam Cung Ngự bên cạnh nghe được hai chữ cha ruột, còn tưởng Nam Cung Thập Tam Lang đang gọi chính mình, biểu cảm khẽ động một chút.
Nhưng ông ta lập tức phát hiện, Nam Cung Thập Tam Lang từ đầu đến cuối không thèm nhìn về phía ông ta, mà nhìn thẳng vào Trường Phong.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Con trai..." Nam Cung Ngự nhìn vào Nam Cung Thập Tam Lang, lần đầu tiên cảm giác đứa con này lại xa lạ như thế, biểu cảm phức tạp lạ thường. "Đừng gọi tôi là con trai, ông không xứng!" Nam Cung Thập Tam Lang khinh thường nói: "Cha của tôi chỉ có một, người đó chính là Trường Phong đại nhân." "Hôm nay dưới uy phong của anh Phong Khê, cái tên Tô Thương kia, tất nhiên không dám giết tôi." Nam Cung Thập Tam Lang đắc ý cười nói: "Lão già kia, qua hôm nay, gia tộc Nam Cung sẽ phải đổi chủ mới, ông chủ mới đó chính là tôi." "Còn nữa, tương lai không xa, Trường Phong đại nhân sẽ đưa tôi rời khỏi trái đất, đi Ngoại vực tìm kiếm cơ duyên, thay đổi thể chất của tôi, cho tôi tài nguyên tu luyện tốt hơn." "Sau này, con đường của tôi sẽ lên như diều gặp gió, còn về ông...ha ha, cuối cùng lại thành công trên phương diện làm kẻ lót đường rồi đó." Nam Cung Thập Tam Lang lạnh lùng cười nói, nhìn về Nam Cung Ngự với vẻ cực kỳ khinh thường và xem thường. Nam Cung Ngự phẫn nộ như muốn tuyệt vọng, nhìn qua người con trai ông ta từng xem như bảo bối, sống mũi chua chua, nước mắt đầy mặt. "Nam Cung Thập Tam Lang!" Đúng lúc này, Tô Thương vẫn luôn im lặng, mở miệng nói: "Ai nói cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không giết anh chứ?" Lời này vừa nói ra, Nam Cung Thập Tam Lang nhất thời biến đổi biểu cảm, rõ ràng là rất hoảng hốt. Có điều, nghĩ đến chuyện mình là em trai ruột của Phong Khê thiếu gia, lập tức phấn khích trở lại. "Ha ha." Nam Cung Thập Tam Lang không sợ hãi chút nào nữa, mà nghênh tiếp ánh mắt của Tô Thương, đắc ý khiêu khích nói: "Trường Phong là cha tôi, Phong Khê là anh trai cùng cha khác mẹ với tôi, cậu biết tin này rồi, còn dám đụng đến tôi hay sao?" "Phong Khê thiếu gia?" Tô Thương lộ ra một nụ cười, khẽ cười nói: "Thật sự không dám giấu, tôi thật sự còn không xem anh ta ra gì, anh có tính là cái thá gì chứ?" "Dám làm người của tôi bị thương, hôm nay không có bất kỳ ai có thể cứu được anh, Phong Khê thiếu gia, cũng không thể!" Vừa nói xong, ánh mắt Tô Thương run lên, bỗng nhiên ra tay, nhanh chóng cắt đứt hay tai của Nam Cung Thập Tam Lang. "Ah!" Nam Cung Thập Tam Lang đã mất đi tứ chi, cả người nằm trong vũng máu, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, tiếng kêu thảm thiết bên tai không ngừng. Ngay sau đó. Anh ta cắn răng gầm thét lên: "Chó má, mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết, cha ruột, nhanh thông báo cho Phong Khê thiếu gia, con muốn băm tên chó má này thành từng mảnh, từng mảnh vụn nát!" Nam Cung Ngự bên cạnh nghe được hai chữ cha ruột, còn tưởng Nam Cung Thập Tam Lang đang gọi chính mình, biểu cảm khẽ động một chút. Nhưng ông ta lập tức phát hiện, Nam Cung Thập Tam Lang từ đầu đến cuối không thèm nhìn về phía ông ta, mà nhìn thẳng vào Trường Phong.