“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1619

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh nghe đến lời này, lập tức im bặt, không có cách gì phản bác lại, cha mình nói có lý quá mà.  Nhưng mà sau đó Tô Thần Binh lại nhỏ giọng nói: "Nếu như ông nội Tô Vô Kỵ có ở đây thì tốt rồi, cha, chênh lệch giữa cha và ông nội..."  "Con còn dám mạnh miệng hả!"  Tô Kiền Khôn có chút xấu hổ, bèn bổ xuống đầu của Tô Thần Binh một tràng hành động thể hiện "tình cảm cha con nồng ấm", Tô Thần Binh đau đớn hét lên.  Mọi người ở nơi đó nhìn thấy cảnh tượng này đều nhao nhao lên bật cười, không khí nhẹ nhàng đi không ít.  Tô Thương cũng không xen vào việc giữa Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn, dù sao một người là cha, một người là ông nội, giúp ai cũng không hợp lý.  Lúc này.  Tô Thương nhìn sang Tô Thanh Y, mở miệng nói: "Tô Thanh Y, cảm thấy thế nào rồi?"  Lúc nãy, Tô Thương đã cứu được mạng sống của Tô Thanh Y, nhưng ông ấy đã mất đi tay chân của mình, đã không tìm lại được nữa rồi, cho nên cũng không có cách gì nối lại được.  Còn nữa.  Thực lực của Tô Thanh Y cũng thật không còn sót lại chút gì, ông ấy đã trở lại thành một người bình thường.  "Tiểu thiếu gia, cám ơn cứu mạng của cậu, tôi bây giờ cảm thấy rất tốt, chỉ là..."  Tô Thanh Y nằm trên đất, nhìn chân tay của mình đã cụt lủn, biểu cảm có chút phức tạp, thở dài một hơi thật sâu.  "Ông đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng, tôi có cách giúp ông hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình."  Tô Thương trấn an nói: "Ông đã vì nhà họ Tô bỏ ra quá nhiều rồi, bảo vệ Côn Luân hơn 100 năm, từ nay về sau, đến phiên nhà họ Tô bảo vệ cho ông."  "Tiểu thiếu gia..."  Tô Thanh Y vô cùng cảm động, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cắn răng nói: "Nhưng tôi không muốn như vậy, cậu vừa nói, có thể khiến tôi hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình là thật sao?"  "Ừm."  Tô Thương gật đầu nói: "Chỉ cần tìm được tay chân thích hợp, cộng thêm ít dược liệu thì có thể giúp ông trở thành người bình thường rồi."  "Vốn dĩ tôi cũng định dùng cái cơ thể kia của Trường Phong, ông ta là người tu chân cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, cũng khá là phù hợp, sau khi nối lên thì ông sẽ càng mạnh hơn."  "Chỉ là, cơ thể của lão già kia có chút khô queo rồi, xấu quá đi mất, tôi sợ ảnh hưởng đến phong thái nho nhã của ông, sau này không thuận tiện cho ông kiếm vợ, cho nên tôi mới thôi đi." Tô Thương cười nói.  "Ha ha."  Nghe đến lời này, tâm trạng của Tô Thanh Y trở nên tốt hơn rất nhiều, vui vẻ cười lớn.  

Tô Thần Binh nghe đến lời này, lập tức im bặt, không có cách gì phản bác lại, cha mình nói có lý quá mà.  

Nhưng mà sau đó Tô Thần Binh lại nhỏ giọng nói: "Nếu như ông nội Tô Vô Kỵ có ở đây thì tốt rồi, cha, chênh lệch giữa cha và ông nội..."  

"Con còn dám mạnh miệng hả!"  

Tô Kiền Khôn có chút xấu hổ, bèn bổ xuống đầu của Tô Thần Binh một tràng hành động thể hiện "tình cảm cha con nồng ấm", Tô Thần Binh đau đớn hét lên.  

Mọi người ở nơi đó nhìn thấy cảnh tượng này đều nhao nhao lên bật cười, không khí nhẹ nhàng đi không ít.  

Tô Thương cũng không xen vào việc giữa Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn, dù sao một người là cha, một người là ông nội, giúp ai cũng không hợp lý.  

Lúc này.  

Tô Thương nhìn sang Tô Thanh Y, mở miệng nói: "Tô Thanh Y, cảm thấy thế nào rồi?"  

Lúc nãy, Tô Thương đã cứu được mạng sống của Tô Thanh Y, nhưng ông ấy đã mất đi tay chân của mình, đã không tìm lại được nữa rồi, cho nên cũng không có cách gì nối lại được.  

Còn nữa.  

Thực lực của Tô Thanh Y cũng thật không còn sót lại chút gì, ông ấy đã trở lại thành một người bình thường.  

"Tiểu thiếu gia, cám ơn cứu mạng của cậu, tôi bây giờ cảm thấy rất tốt, chỉ là..."  

Tô Thanh Y nằm trên đất, nhìn chân tay của mình đã cụt lủn, biểu cảm có chút phức tạp, thở dài một hơi thật sâu.  

"Ông đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng, tôi có cách giúp ông hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình."  

Tô Thương trấn an nói: "Ông đã vì nhà họ Tô bỏ ra quá nhiều rồi, bảo vệ Côn Luân hơn 100 năm, từ nay về sau, đến phiên nhà họ Tô bảo vệ cho ông."  

"Tiểu thiếu gia..."  

Tô Thanh Y vô cùng cảm động, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cắn răng nói: "Nhưng tôi không muốn như vậy, cậu vừa nói, có thể khiến tôi hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình là thật sao?"  

"Ừm."  

Tô Thương gật đầu nói: "Chỉ cần tìm được tay chân thích hợp, cộng thêm ít dược liệu thì có thể giúp ông trở thành người bình thường rồi."  

"Vốn dĩ tôi cũng định dùng cái cơ thể kia của Trường Phong, ông ta là người tu chân cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, cũng khá là phù hợp, sau khi nối lên thì ông sẽ càng mạnh hơn."  

"Chỉ là, cơ thể của lão già kia có chút khô queo rồi, xấu quá đi mất, tôi sợ ảnh hưởng đến phong thái nho nhã của ông, sau này không thuận tiện cho ông kiếm vợ, cho nên tôi mới thôi đi." Tô Thương cười nói.  

"Ha ha."  

Nghe đến lời này, tâm trạng của Tô Thanh Y trở nên tốt hơn rất nhiều, vui vẻ cười lớn.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thần Binh nghe đến lời này, lập tức im bặt, không có cách gì phản bác lại, cha mình nói có lý quá mà.  Nhưng mà sau đó Tô Thần Binh lại nhỏ giọng nói: "Nếu như ông nội Tô Vô Kỵ có ở đây thì tốt rồi, cha, chênh lệch giữa cha và ông nội..."  "Con còn dám mạnh miệng hả!"  Tô Kiền Khôn có chút xấu hổ, bèn bổ xuống đầu của Tô Thần Binh một tràng hành động thể hiện "tình cảm cha con nồng ấm", Tô Thần Binh đau đớn hét lên.  Mọi người ở nơi đó nhìn thấy cảnh tượng này đều nhao nhao lên bật cười, không khí nhẹ nhàng đi không ít.  Tô Thương cũng không xen vào việc giữa Tô Thần Binh và Tô Kiền Khôn, dù sao một người là cha, một người là ông nội, giúp ai cũng không hợp lý.  Lúc này.  Tô Thương nhìn sang Tô Thanh Y, mở miệng nói: "Tô Thanh Y, cảm thấy thế nào rồi?"  Lúc nãy, Tô Thương đã cứu được mạng sống của Tô Thanh Y, nhưng ông ấy đã mất đi tay chân của mình, đã không tìm lại được nữa rồi, cho nên cũng không có cách gì nối lại được.  Còn nữa.  Thực lực của Tô Thanh Y cũng thật không còn sót lại chút gì, ông ấy đã trở lại thành một người bình thường.  "Tiểu thiếu gia, cám ơn cứu mạng của cậu, tôi bây giờ cảm thấy rất tốt, chỉ là..."  Tô Thanh Y nằm trên đất, nhìn chân tay của mình đã cụt lủn, biểu cảm có chút phức tạp, thở dài một hơi thật sâu.  "Ông đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng lo lắng, tôi có cách giúp ông hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình."  Tô Thương trấn an nói: "Ông đã vì nhà họ Tô bỏ ra quá nhiều rồi, bảo vệ Côn Luân hơn 100 năm, từ nay về sau, đến phiên nhà họ Tô bảo vệ cho ông."  "Tiểu thiếu gia..."  Tô Thanh Y vô cùng cảm động, nước mắt từ hốc mắt chảy ra, cắn răng nói: "Nhưng tôi không muốn như vậy, cậu vừa nói, có thể khiến tôi hồi phục lại trạng thái đỉnh phong của mình là thật sao?"  "Ừm."  Tô Thương gật đầu nói: "Chỉ cần tìm được tay chân thích hợp, cộng thêm ít dược liệu thì có thể giúp ông trở thành người bình thường rồi."  "Vốn dĩ tôi cũng định dùng cái cơ thể kia của Trường Phong, ông ta là người tu chân cảnh giới nguyên anh sơ kỳ, cũng khá là phù hợp, sau khi nối lên thì ông sẽ càng mạnh hơn."  "Chỉ là, cơ thể của lão già kia có chút khô queo rồi, xấu quá đi mất, tôi sợ ảnh hưởng đến phong thái nho nhã của ông, sau này không thuận tiện cho ông kiếm vợ, cho nên tôi mới thôi đi." Tô Thương cười nói.  "Ha ha."  Nghe đến lời này, tâm trạng của Tô Thanh Y trở nên tốt hơn rất nhiều, vui vẻ cười lớn.  

Chương 1619