“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1658
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thậm chí Vương Phú Quý có một loại cảm giác, chỉ cần đối phương thổi một hơi thì mình sẽ hồn phi phách tán. Cái đùi to như vậy đương nhiên phải ôm chặt lấy rồi, nếu không nhiều năm qua mình luyện tập nịnh hót ở bên cạnh Tô đại thiếu chẳng phải là uổng công sao? "Ồ?" Tô Ma khẽ cau mày, sau đó không lạnh không nóng nói: "Cậu và tôi còn chưa làm lễ bái sư mà cậu đã gọi tôi là sư tôn rồi?" "Con biết rồi." Vương Phú Quý kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ." "Đứng lên!" Tô Ma thấy vậy, hờ hững nói: "Tôi đồng ý nhận cậu làm đệ tử lúc nào?" "Huyết Ma tôi là người cô đơn, đã quen rồi, nếu cậu muốn bái sư thì hãy đi tìm người khác đi." Tô Ma lạnh nhạt nói: "Lấy thiên phú của cậu, tin chắc mấy lão già Trái Đất kia sẽ tranh nhau làm sư tôn của cậu." "Sư tôn, mặc dù con không biết người đang nói đến ai, nhưng mà bọn họ thì nhằm nhò gì." Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Ở trong lòng con, người mới là người mạnh nhất Trái Đất, hơn nữa con có thể có được thành tựu hôm nay đều nhờ công lao của người." "Tôi không muốn làm sư tôn của người khác, dù những người đó cầu xin tôi, đe dọa tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục!" Vương Phú Quý nhìn Tô Ma, khẩn cầu: "Sư tôn, người hãy nhận con đi, con rất nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng sẽ không lấy tên tuổi của người ra để lừa đảo đâu." "Cậu... đúng là biết ăn nói." Tô Ma tiến lên nhìn Vương Phú Quý, khuôn mặt hơi dãn ra, lạnh nhạt nói: "Nhưng kẻ địch của tôi rất mạnh, là đệ tử của tôi sẽ phải đối mặt với kẻ địch của tôi, đó là người mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, Vương Phú Quý, cậu còn đồng ý không?" "Đồng ý." Vương Phú Quý không do dự gật đầu, tàn bạo nói: "Sư tôn, kẻ địch của sư tôn chính là kẻ địch của con." "Cho dù đối phương có mạnh đến thế nào, con và người kề vai chiến đấu, cho dù kẻ địch của người là tiên đế trong truyền thuyết thì sao chứ, kiếm Vương Quyền của con có thể tiêu diệt hết quỷ thần!" Vương Phú Quý ngông cuồng nói. "Chúc mừng cậu đã đoán đúng." Tô Ma nhếch miệng lên nói: "Kẻ địch của tôi chính là một tiên đế vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước chính hắn đã giết tôi, nếu không phải tàn tích linh hồn của tôi chạy thoát được thì trước kia đã chết lâu rồi, căn bản không có cơ hội sống lại." "Mẹ kiếp!" Sắc mặt Vương Phú Quý lập tức đen sì, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. "Làm sao, cậu sợ?" Tô Ma cười nói.
Thậm chí Vương Phú Quý có một loại cảm giác, chỉ cần đối phương thổi một hơi thì mình sẽ hồn phi phách tán.
Cái đùi to như vậy đương nhiên phải ôm chặt lấy rồi, nếu không nhiều năm qua mình luyện tập nịnh hót ở bên cạnh Tô đại thiếu chẳng phải là uổng công sao?
"Ồ?"
Tô Ma khẽ cau mày, sau đó không lạnh không nóng nói: "Cậu và tôi còn chưa làm lễ bái sư mà cậu đã gọi tôi là sư tôn rồi?"
"Con biết rồi."
Vương Phú Quý kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ."
"Đứng lên!"
Tô Ma thấy vậy, hờ hững nói: "Tôi đồng ý nhận cậu làm đệ tử lúc nào?"
"Huyết Ma tôi là người cô đơn, đã quen rồi, nếu cậu muốn bái sư thì hãy đi tìm người khác đi."
Tô Ma lạnh nhạt nói: "Lấy thiên phú của cậu, tin chắc mấy lão già Trái Đất kia sẽ tranh nhau làm sư tôn của cậu."
"Sư tôn, mặc dù con không biết người đang nói đến ai, nhưng mà bọn họ thì nhằm nhò gì."
Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Ở trong lòng con, người mới là người mạnh nhất Trái Đất, hơn nữa con có thể có được thành tựu hôm nay đều nhờ công lao của người."
"Tôi không muốn làm sư tôn của người khác, dù những người đó cầu xin tôi, đe dọa tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục!"
Vương Phú Quý nhìn Tô Ma, khẩn cầu: "Sư tôn, người hãy nhận con đi, con rất nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng sẽ không lấy tên tuổi của người ra để lừa đảo đâu."
"Cậu... đúng là biết ăn nói."
Tô Ma tiến lên nhìn Vương Phú Quý, khuôn mặt hơi dãn ra, lạnh nhạt nói: "Nhưng kẻ địch của tôi rất mạnh, là đệ tử của tôi sẽ phải đối mặt với kẻ địch của tôi, đó là người mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, Vương Phú Quý, cậu còn đồng ý không?"
"Đồng ý."
Vương Phú Quý không do dự gật đầu, tàn bạo nói: "Sư tôn, kẻ địch của sư tôn chính là kẻ địch của con."
"Cho dù đối phương có mạnh đến thế nào, con và người kề vai chiến đấu, cho dù kẻ địch của người là tiên đế trong truyền thuyết thì sao chứ, kiếm Vương Quyền của con có thể tiêu diệt hết quỷ thần!" Vương Phú Quý ngông cuồng nói.
"Chúc mừng cậu đã đoán đúng."
Tô Ma nhếch miệng lên nói: "Kẻ địch của tôi chính là một tiên đế vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước chính hắn đã giết tôi, nếu không phải tàn tích linh hồn của tôi chạy thoát được thì trước kia đã chết lâu rồi, căn bản không có cơ hội sống lại."
"Mẹ kiếp!"
Sắc mặt Vương Phú Quý lập tức đen sì, không nhịn được nuốt nước miếng một cái.
"Làm sao, cậu sợ?" Tô Ma cười nói.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Thậm chí Vương Phú Quý có một loại cảm giác, chỉ cần đối phương thổi một hơi thì mình sẽ hồn phi phách tán. Cái đùi to như vậy đương nhiên phải ôm chặt lấy rồi, nếu không nhiều năm qua mình luyện tập nịnh hót ở bên cạnh Tô đại thiếu chẳng phải là uổng công sao? "Ồ?" Tô Ma khẽ cau mày, sau đó không lạnh không nóng nói: "Cậu và tôi còn chưa làm lễ bái sư mà cậu đã gọi tôi là sư tôn rồi?" "Con biết rồi." Vương Phú Quý kịp phản ứng, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ." "Đứng lên!" Tô Ma thấy vậy, hờ hững nói: "Tôi đồng ý nhận cậu làm đệ tử lúc nào?" "Huyết Ma tôi là người cô đơn, đã quen rồi, nếu cậu muốn bái sư thì hãy đi tìm người khác đi." Tô Ma lạnh nhạt nói: "Lấy thiên phú của cậu, tin chắc mấy lão già Trái Đất kia sẽ tranh nhau làm sư tôn của cậu." "Sư tôn, mặc dù con không biết người đang nói đến ai, nhưng mà bọn họ thì nhằm nhò gì." Vương Phú Quý nghiêm túc nói: "Ở trong lòng con, người mới là người mạnh nhất Trái Đất, hơn nữa con có thể có được thành tựu hôm nay đều nhờ công lao của người." "Tôi không muốn làm sư tôn của người khác, dù những người đó cầu xin tôi, đe dọa tôi, uy hiếp tôi, tôi cũng không bao giờ khuất phục!" Vương Phú Quý nhìn Tô Ma, khẩn cầu: "Sư tôn, người hãy nhận con đi, con rất nghe lời, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng sẽ không lấy tên tuổi của người ra để lừa đảo đâu." "Cậu... đúng là biết ăn nói." Tô Ma tiến lên nhìn Vương Phú Quý, khuôn mặt hơi dãn ra, lạnh nhạt nói: "Nhưng kẻ địch của tôi rất mạnh, là đệ tử của tôi sẽ phải đối mặt với kẻ địch của tôi, đó là người mà cậu không bao giờ tưởng tượng nổi, Vương Phú Quý, cậu còn đồng ý không?" "Đồng ý." Vương Phú Quý không do dự gật đầu, tàn bạo nói: "Sư tôn, kẻ địch của sư tôn chính là kẻ địch của con." "Cho dù đối phương có mạnh đến thế nào, con và người kề vai chiến đấu, cho dù kẻ địch của người là tiên đế trong truyền thuyết thì sao chứ, kiếm Vương Quyền của con có thể tiêu diệt hết quỷ thần!" Vương Phú Quý ngông cuồng nói. "Chúc mừng cậu đã đoán đúng." Tô Ma nhếch miệng lên nói: "Kẻ địch của tôi chính là một tiên đế vô cùng mạnh mẽ. Lúc trước chính hắn đã giết tôi, nếu không phải tàn tích linh hồn của tôi chạy thoát được thì trước kia đã chết lâu rồi, căn bản không có cơ hội sống lại." "Mẹ kiếp!" Sắc mặt Vương Phú Quý lập tức đen sì, không nhịn được nuốt nước miếng một cái. "Làm sao, cậu sợ?" Tô Ma cười nói.