“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1663

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Trước hết anh cứ bình tĩnh một chút, bây giờ tôi đi tìm lão minh chủ và bà cô của tôi, sau khi nhận được sự cho phép của bọn họ thì vào sẽ tốt hơn." Ngô Phong nhỏ giọng nói.  Suốt dọc đường đi đến đây, Tô Thương rất bình tĩnh, bây giờ nghe Ngô Phong nói như vậy thì anh cũng định đồng ý.  "A!"  Nhưng ai ngờ lúc này, trong hang động bên trong thác nước lại chợt truyền đến một tiếng kêu thê thảm, khiến cho người nghe đau lòng.  "Là Tuyết Nhi!"  Tô Thương lập tức nghe ra được tiếng kêu thảm thiết đó là của Thiên Sơn Tuyết, sắc mặt trở nên lo lắng, anh lẩm bẩm nói: "Không được, không kịp đâu, để tôi đi xem trước đã, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tự mình gánh chịu."  "Chuyện này... được rồi."  Ngô Phong vốn định khuyên bảo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Thương, hơn nữa tiếng la của minh chủ quả thật rất thảm, thế cho nên đã gật đầu đồng ý.  "Đứng lại!"  "Mấy người là ai!"  Ngay khi Tô Thương muốn tung người nhảy lên thác nước, thì bỗng nhiên có tám bóng người từ phía dưới vách núi bay lên.  Tám người này râu tóc bạc trắng, trên mặt nhăn nheo, phủ đầy nếp nhăn, có ông lão, cũng có bà lão.  Tám người bọn họ đứng thành một hàng, cản đường đi của Tô Thương, trên người mỗi người đều tản ra hơi thở mạnh mẽ.  Võ Tôn!  Đỉnh Phong!  Tám người này thế mà đã đặt chân vào cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong, sức mạnh thật có thể so với với cảnh giới Kết Đan đỉnh phong.  Tô Thương nhíu mày, đón nhận ánh mắt của tám người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  "Tô thiếu gia, bọn họ là phong chủ núi Cửu Phong."  Ngô Phong đứng trước mặt Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Cửu Phong Sơn, chín ngọn núi, tổng cộng có chín vị phong chủ."  "Trong đó, minh chủ Thiên Sơn Tuyết không chỉ là minh chủ mà còn giữ chức phong chủ một ngọn núi."  Ngô Phong nói tiếp: "Ngoại trừ Thiên minh chủ ra, tám vị phong chủ khác đều đang ở đây."  "Sau khi cải biến giới luyện võ, bọn họ đã sử dụng một số lượng tài nguyên của núi Cửu Phong sơn, bây giờ đã là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách đạt tới Võ Thánh trong truyền thuyết chỉ còn một bước."  Ngô Phong nhắc nhở: "Tô thiếu gia, anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng trêu chọc tới bọn họ, nói vài câu dễ nghe, rồi chúng ta cứ như vậy mà rời đi là được, tôi dẫn anh đi tìm bà cô của tôi, chỉ có bà ấy mới giữ được tám vị phong chủ này."  Tám vị phong chủ, Võ Tôn đỉnh phong?  Tô Thương biết được thân phận của tám người này, nhưng không hề sợ hãi chút nào, anh thậm chí còn không để bọn họ vào mắt.  "Ngô Phong!"  Lúc này, một vị phong chủ dáng người gầy gò nhận ra Ngô Phong, cho nên nhíu mày nói: "Hai người này là ai, vì sao cậu lại đứng chung một chỗ với bọn họ?"  "Phan phong chủ."  

"Trước hết anh cứ bình tĩnh một chút, bây giờ tôi đi tìm lão minh chủ và bà cô của tôi, sau khi nhận được sự cho phép của bọn họ thì vào sẽ tốt hơn." Ngô Phong nhỏ giọng nói.  

Suốt dọc đường đi đến đây, Tô Thương rất bình tĩnh, bây giờ nghe Ngô Phong nói như vậy thì anh cũng định đồng ý.  

"A!"  

Nhưng ai ngờ lúc này, trong hang động bên trong thác nước lại chợt truyền đến một tiếng kêu thê thảm, khiến cho người nghe đau lòng.  

"Là Tuyết Nhi!"  

Tô Thương lập tức nghe ra được tiếng kêu thảm thiết đó là của Thiên Sơn Tuyết, sắc mặt trở nên lo lắng, anh lẩm bẩm nói: "Không được, không kịp đâu, để tôi đi xem trước đã, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tự mình gánh chịu."  

"Chuyện này... được rồi."  

Ngô Phong vốn định khuyên bảo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Thương, hơn nữa tiếng la của minh chủ quả thật rất thảm, thế cho nên đã gật đầu đồng ý.  

"Đứng lại!"  

"Mấy người là ai!"  

Ngay khi Tô Thương muốn tung người nhảy lên thác nước, thì bỗng nhiên có tám bóng người từ phía dưới vách núi bay lên.  

Tám người này râu tóc bạc trắng, trên mặt nhăn nheo, phủ đầy nếp nhăn, có ông lão, cũng có bà lão.  

Tám người bọn họ đứng thành một hàng, cản đường đi của Tô Thương, trên người mỗi người đều tản ra hơi thở mạnh mẽ.  

Võ Tôn!  

Đỉnh Phong!  

Tám người này thế mà đã đặt chân vào cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong, sức mạnh thật có thể so với với cảnh giới Kết Đan đỉnh phong.  

Tô Thương nhíu mày, đón nhận ánh mắt của tám người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  

"Tô thiếu gia, bọn họ là phong chủ núi Cửu Phong."  

Ngô Phong đứng trước mặt Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Cửu Phong Sơn, chín ngọn núi, tổng cộng có chín vị phong chủ."  

"Trong đó, minh chủ Thiên Sơn Tuyết không chỉ là minh chủ mà còn giữ chức phong chủ một ngọn núi."  

Ngô Phong nói tiếp: "Ngoại trừ Thiên minh chủ ra, tám vị phong chủ khác đều đang ở đây."  

"Sau khi cải biến giới luyện võ, bọn họ đã sử dụng một số lượng tài nguyên của núi Cửu Phong sơn, bây giờ đã là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách đạt tới Võ Thánh trong truyền thuyết chỉ còn một bước."  

Ngô Phong nhắc nhở: "Tô thiếu gia, anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng trêu chọc tới bọn họ, nói vài câu dễ nghe, rồi chúng ta cứ như vậy mà rời đi là được, tôi dẫn anh đi tìm bà cô của tôi, chỉ có bà ấy mới giữ được tám vị phong chủ này."  

Tám vị phong chủ, Võ Tôn đỉnh phong?  

Tô Thương biết được thân phận của tám người này, nhưng không hề sợ hãi chút nào, anh thậm chí còn không để bọn họ vào mắt.  

"Ngô Phong!"  

Lúc này, một vị phong chủ dáng người gầy gò nhận ra Ngô Phong, cho nên nhíu mày nói: "Hai người này là ai, vì sao cậu lại đứng chung một chỗ với bọn họ?"  

"Phan phong chủ."  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Trước hết anh cứ bình tĩnh một chút, bây giờ tôi đi tìm lão minh chủ và bà cô của tôi, sau khi nhận được sự cho phép của bọn họ thì vào sẽ tốt hơn." Ngô Phong nhỏ giọng nói.  Suốt dọc đường đi đến đây, Tô Thương rất bình tĩnh, bây giờ nghe Ngô Phong nói như vậy thì anh cũng định đồng ý.  "A!"  Nhưng ai ngờ lúc này, trong hang động bên trong thác nước lại chợt truyền đến một tiếng kêu thê thảm, khiến cho người nghe đau lòng.  "Là Tuyết Nhi!"  Tô Thương lập tức nghe ra được tiếng kêu thảm thiết đó là của Thiên Sơn Tuyết, sắc mặt trở nên lo lắng, anh lẩm bẩm nói: "Không được, không kịp đâu, để tôi đi xem trước đã, nếu có xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ tự mình gánh chịu."  "Chuyện này... được rồi."  Ngô Phong vốn định khuyên bảo, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô Thương, hơn nữa tiếng la của minh chủ quả thật rất thảm, thế cho nên đã gật đầu đồng ý.  "Đứng lại!"  "Mấy người là ai!"  Ngay khi Tô Thương muốn tung người nhảy lên thác nước, thì bỗng nhiên có tám bóng người từ phía dưới vách núi bay lên.  Tám người này râu tóc bạc trắng, trên mặt nhăn nheo, phủ đầy nếp nhăn, có ông lão, cũng có bà lão.  Tám người bọn họ đứng thành một hàng, cản đường đi của Tô Thương, trên người mỗi người đều tản ra hơi thở mạnh mẽ.  Võ Tôn!  Đỉnh Phong!  Tám người này thế mà đã đặt chân vào cảnh giới Võ Tôn đỉnh phong, sức mạnh thật có thể so với với cảnh giới Kết Đan đỉnh phong.  Tô Thương nhíu mày, đón nhận ánh mắt của tám người bọn họ, trong mắt hiện lên một tia sắc bén.  "Tô thiếu gia, bọn họ là phong chủ núi Cửu Phong."  Ngô Phong đứng trước mặt Tô Thương, nhỏ giọng nói: "Cửu Phong Sơn, chín ngọn núi, tổng cộng có chín vị phong chủ."  "Trong đó, minh chủ Thiên Sơn Tuyết không chỉ là minh chủ mà còn giữ chức phong chủ một ngọn núi."  Ngô Phong nói tiếp: "Ngoại trừ Thiên minh chủ ra, tám vị phong chủ khác đều đang ở đây."  "Sau khi cải biến giới luyện võ, bọn họ đã sử dụng một số lượng tài nguyên của núi Cửu Phong sơn, bây giờ đã là Võ Tôn đỉnh phong, khoảng cách đạt tới Võ Thánh trong truyền thuyết chỉ còn một bước."  Ngô Phong nhắc nhở: "Tô thiếu gia, anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối đừng trêu chọc tới bọn họ, nói vài câu dễ nghe, rồi chúng ta cứ như vậy mà rời đi là được, tôi dẫn anh đi tìm bà cô của tôi, chỉ có bà ấy mới giữ được tám vị phong chủ này."  Tám vị phong chủ, Võ Tôn đỉnh phong?  Tô Thương biết được thân phận của tám người này, nhưng không hề sợ hãi chút nào, anh thậm chí còn không để bọn họ vào mắt.  "Ngô Phong!"  Lúc này, một vị phong chủ dáng người gầy gò nhận ra Ngô Phong, cho nên nhíu mày nói: "Hai người này là ai, vì sao cậu lại đứng chung một chỗ với bọn họ?"  "Phan phong chủ."  

Chương 1663