“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1665

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cấm địa núi Cửu Phong, kẻ nào dám xông vào, chỉ có chết!"  Phan Châu Đan cười lạnh nói: "Cậu cảm thấy, cậu lại là ngoại lệ hay sao?"  "Ha ha, nếu có ngoại lệ, người đó nhất định là tôi."  Tô Thương vẫn đi tiếp không ngừng, trên mặt nở nụ cười, từng bước một đến gần thác nước.  "Ngông cuồng!"  "Mặc dù không thể giết cậu, nhưng để dạy dỗ cậu một trận, lại có thể đó."  Phan Châu Đan mặt lạnh như nước, lập tức liều chết tiến đến chỗ Tô Thương.  Bảy tên phong chủ khác của núi Cửu Phong, bao gồm cả lão già cường tráng kia, cũng không ai ngăn cản.  Bọn họ cũng cảm thấy, chắc là nên dạy dỗ Tô Thương một trận, cái tên hậu sinh nhà họ Tô này thật ngông cuồng mà.  "Nam Cung Ngự, ngăn ông ta lại!" Lúc này, Tô Thương lạnh lùng phân công nói.  "Vâng, cậu chủ!"  Nam Cung Ngự vẫn luôn đứng sau lưng Tô Thương, từ đầu đến cuối không hề có biểu hiện gì, sau khi nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, bỗng nhiên ra tay.  Ầm!  Chỉ một chiêu, lập tức giải quyết tên Phan Châu Đan đang đầy sát khí tiến lên.  Phù!  Sau khi rơi xuống đất, Phan Châu Đan phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức có chút hỗn loạn.  “Cao thủ Nguyên..nguyên anh!"  Lúc này, Phan Châu Đan bưng bít lấy vết thương, mặt mũi đầy khiếp sợ nói: "Có thể một chiêu đánh bại tôi, ông chắc chắn là cao thủ cảnh giới Nguyên anh rồi, ông...là một trong Thập đại cổ tộc, gia chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự!"  "Tôi lâu lắm không rời khỏi gia tộc Nam Cung rồi, không ngờ ông còn nhớ tôi."  Nam Cung Ngự nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhìn quanh tám người tại hiện trường, thản nhiên nói: "Tám người các ông lui xuống đi, cậu chủ của tôi muốn đi vào thác nước, chỉ bằng các ông thì không ngăn cản được bước chân của tôi đâu."  "Thật sự là Nam Cung Ngự!"  Phan Châu Đan cực kỳ kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Cậu chủ, ông gọi Tô Thương là cậu chủ sao?"  "Đúng."  Nam Cung Ngự không phủ nhận mà gật đầu thừa nhận.  "Hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, chẳng qua chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, có tài đức gì mà có thể làm cậu chủ của ông, trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám phải không."  Phan Châu Đan lạnh lùng suy đoán nói: "Gia tộc Nam Cung các ông, đã sớm nương tựa Ngoại vực, là chó săn của Ngoại vực, nghe theo mệnh lệnh của Ngoại vực."  "Theo tôi được biết, cái tên Phong Khê thiếu gia kia, sau khi đến trái đất, chính là ở gia tộc Nam Cung." 

"Cấm địa núi Cửu Phong, kẻ nào dám xông vào, chỉ có chết!"  

Phan Châu Đan cười lạnh nói: "Cậu cảm thấy, cậu lại là ngoại lệ hay sao?"  

"Ha ha, nếu có ngoại lệ, người đó nhất định là tôi."  

Tô Thương vẫn đi tiếp không ngừng, trên mặt nở nụ cười, từng bước một đến gần thác nước.  

"Ngông cuồng!"  

"Mặc dù không thể giết cậu, nhưng để dạy dỗ cậu một trận, lại có thể đó."  

Phan Châu Đan mặt lạnh như nước, lập tức liều chết tiến đến chỗ Tô Thương.  

Bảy tên phong chủ khác của núi Cửu Phong, bao gồm cả lão già cường tráng kia, cũng không ai ngăn cản.  

Bọn họ cũng cảm thấy, chắc là nên dạy dỗ Tô Thương một trận, cái tên hậu sinh nhà họ Tô này thật ngông cuồng mà.  

"Nam Cung Ngự, ngăn ông ta lại!" Lúc này, Tô Thương lạnh lùng phân công nói.  

"Vâng, cậu chủ!"  

Nam Cung Ngự vẫn luôn đứng sau lưng Tô Thương, từ đầu đến cuối không hề có biểu hiện gì, sau khi nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, bỗng nhiên ra tay.  

Ầm!  

Chỉ một chiêu, lập tức giải quyết tên Phan Châu Đan đang đầy sát khí tiến lên.  

Phù!  

Sau khi rơi xuống đất, Phan Châu Đan phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức có chút hỗn loạn.  

“Cao thủ Nguyên..nguyên anh!"  

Lúc này, Phan Châu Đan bưng bít lấy vết thương, mặt mũi đầy khiếp sợ nói: "Có thể một chiêu đánh bại tôi, ông chắc chắn là cao thủ cảnh giới Nguyên anh rồi, ông...là một trong Thập đại cổ tộc, gia chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự!"  

"Tôi lâu lắm không rời khỏi gia tộc Nam Cung rồi, không ngờ ông còn nhớ tôi."  

Nam Cung Ngự nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhìn quanh tám người tại hiện trường, thản nhiên nói: "Tám người các ông lui xuống đi, cậu chủ của tôi muốn đi vào thác nước, chỉ bằng các ông thì không ngăn cản được bước chân của tôi đâu."  

"Thật sự là Nam Cung Ngự!"  

Phan Châu Đan cực kỳ kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Cậu chủ, ông gọi Tô Thương là cậu chủ sao?"  

"Đúng."  

Nam Cung Ngự không phủ nhận mà gật đầu thừa nhận.  

"Hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, chẳng qua chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, có tài đức gì mà có thể làm cậu chủ của ông, trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám phải không."  

Phan Châu Đan lạnh lùng suy đoán nói: "Gia tộc Nam Cung các ông, đã sớm nương tựa Ngoại vực, là chó săn của Ngoại vực, nghe theo mệnh lệnh của Ngoại vực."  

"Theo tôi được biết, cái tên Phong Khê thiếu gia kia, sau khi đến trái đất, chính là ở gia tộc Nam Cung." 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cấm địa núi Cửu Phong, kẻ nào dám xông vào, chỉ có chết!"  Phan Châu Đan cười lạnh nói: "Cậu cảm thấy, cậu lại là ngoại lệ hay sao?"  "Ha ha, nếu có ngoại lệ, người đó nhất định là tôi."  Tô Thương vẫn đi tiếp không ngừng, trên mặt nở nụ cười, từng bước một đến gần thác nước.  "Ngông cuồng!"  "Mặc dù không thể giết cậu, nhưng để dạy dỗ cậu một trận, lại có thể đó."  Phan Châu Đan mặt lạnh như nước, lập tức liều chết tiến đến chỗ Tô Thương.  Bảy tên phong chủ khác của núi Cửu Phong, bao gồm cả lão già cường tráng kia, cũng không ai ngăn cản.  Bọn họ cũng cảm thấy, chắc là nên dạy dỗ Tô Thương một trận, cái tên hậu sinh nhà họ Tô này thật ngông cuồng mà.  "Nam Cung Ngự, ngăn ông ta lại!" Lúc này, Tô Thương lạnh lùng phân công nói.  "Vâng, cậu chủ!"  Nam Cung Ngự vẫn luôn đứng sau lưng Tô Thương, từ đầu đến cuối không hề có biểu hiện gì, sau khi nghe được mệnh lệnh của Tô Thương, bỗng nhiên ra tay.  Ầm!  Chỉ một chiêu, lập tức giải quyết tên Phan Châu Đan đang đầy sát khí tiến lên.  Phù!  Sau khi rơi xuống đất, Phan Châu Đan phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng tái nhợt, khí tức có chút hỗn loạn.  “Cao thủ Nguyên..nguyên anh!"  Lúc này, Phan Châu Đan bưng bít lấy vết thương, mặt mũi đầy khiếp sợ nói: "Có thể một chiêu đánh bại tôi, ông chắc chắn là cao thủ cảnh giới Nguyên anh rồi, ông...là một trong Thập đại cổ tộc, gia chủ gia tộc Nam Cung, Nam Cung Ngự!"  "Tôi lâu lắm không rời khỏi gia tộc Nam Cung rồi, không ngờ ông còn nhớ tôi."  Nam Cung Ngự nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nhìn quanh tám người tại hiện trường, thản nhiên nói: "Tám người các ông lui xuống đi, cậu chủ của tôi muốn đi vào thác nước, chỉ bằng các ông thì không ngăn cản được bước chân của tôi đâu."  "Thật sự là Nam Cung Ngự!"  Phan Châu Đan cực kỳ kinh ngạc, nghi ngờ nói: "Cậu chủ, ông gọi Tô Thương là cậu chủ sao?"  "Đúng."  Nam Cung Ngự không phủ nhận mà gật đầu thừa nhận.  "Hậu nhân nhà họ Tô, Tô Thương, chẳng qua chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa, có tài đức gì mà có thể làm cậu chủ của ông, trong chuyện này chắc chắn có gì đó mờ ám phải không."  Phan Châu Đan lạnh lùng suy đoán nói: "Gia tộc Nam Cung các ông, đã sớm nương tựa Ngoại vực, là chó săn của Ngoại vực, nghe theo mệnh lệnh của Ngoại vực."  "Theo tôi được biết, cái tên Phong Khê thiếu gia kia, sau khi đến trái đất, chính là ở gia tộc Nam Cung." 

Chương 1665