“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1680
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Cảm ơn.” Ánh mắt của Kinh Kha, lại dừng lại trên người Tô Thương một lần nữa, rồi nói: “Cảm ơn.” “Khách sáo rồi.” Tô Thương cười cười, sau đó nhắc nhở: “Tiền bối Kinh Kha, vậy yêu cầu của tôi…” “Cậu yên tâm, chỉ cần ta duy trì được trạng thái thư thái này, thì sẽ không lạm sát người vô tội đâu.” Kinh Kha nói: “Nhưng, ma tính của tôi lại rất mạnh, chỉ sợ chú Thanh Tâm không thể nào áp chế triệt để được.” “Tôi nghe nói ông luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới như thế, chú Thanh Tâm vừa may có thể khắc chế được, cho nên ông không cần phải lo lắng.” Tô Thương nói. “Luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?” Kinh Kha cười lạnh lùng nói: “Đúng là lời đồn, Kinh Kha tôi dù gì, cũng là một thiên tài nổi danh, sao lại tẩu hỏa nhập ma được.” “Sở dĩ tôi biến thành bộ dạng như vậy, là liên quan đến công pháp tu luyện của tôi, tôi hiến tế linh hồn và lí trí của mình, rồi dựa vào đó để tìm năng lực mạnh hơn.” Kinh Kha nhớ lại: “Lúc ấy, tôi thua bởi Tổ Long, vì không cam lòng, nên đã nhất quyết muốn tìm Tổ Long để trả thù, để hoàn thành nhiệm vụ thái tử Đan giao cho.” “Thế là, tôi bước vào con đường sai lầm, hiến tế bản thân, như vậy mới nhập ma, trở thành một cái xác không hồn.” Kinh Kha nói tiếp: “Tổ Long không giết tôi, ông ta giam cầm tôi dưới núi Phong Sơn, trải qua mấy năm đấu tranh, thì tôi mới miễn cưỡng khôi phục được một số linh trí, mỗi ngày tỉnh táo thêm một chút.” “Nhưng nhiều khi, tôi vẫn là Kinh Kha có ma tính kia, giết người như ngóe, khát máu như một tên nghiện.” Kinh Kha tự trách: “Ôi, tôi cũng không muốn biến thành một cái xác không hồn chỉ biết giết hại người khác đâu, tôi từng nghĩ đến những năm cuối đời này, thế mà lại bị Tô Long cản trở.” “Ông ta nói cho tôi biết, thiên hạ trong trong tương lai cần tôi, tôi không thể chết được, nếu tôi chết rồi, sẽ khiến thiên hạ này hơi vào bóng tối.” Kinh Kha nói tiếp: “Chính những lời nói này của Tổ Long, đã khiến tôi tìm được ý nghĩa để sống tiếp, tôi phải khiến cho mạng sống của tôi, sẽ là ánh hào quang sáng chói nhất vì loài người, vì muôn dân trong thiên hạ.” “Thế là, trong lúc tôi u mê đần độn, vừa tu luyện, lại vừa chờ đợi, nhưng thật sự là ma tính quá là mạnh, cuối cùng đã hoàn toàn nuốt chửng tôi.” Kinh Kha nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: “Hôm nay nếu như không có chú Thanh Tâm, chỉ sợ tôi sẽ không thể tỉnh táo được như vậy để nói chuyện với cậu đâu.” “Thì ra là thế.” Ngoài mặt thì Tô Thương khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại hồ đồ rồi. Lời của Tổ Long là có ý gì?
“Cảm ơn.”
Ánh mắt của Kinh Kha, lại dừng lại trên người Tô Thương một lần nữa, rồi nói: “Cảm ơn.”
“Khách sáo rồi.”
Tô Thương cười cười, sau đó nhắc nhở: “Tiền bối Kinh Kha, vậy yêu cầu của tôi…”
“Cậu yên tâm, chỉ cần ta duy trì được trạng thái thư thái này, thì sẽ không lạm sát người vô tội đâu.”
Kinh Kha nói: “Nhưng, ma tính của tôi lại rất mạnh, chỉ sợ chú Thanh Tâm không thể nào áp chế triệt để được.”
“Tôi nghe nói ông luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới như thế, chú Thanh Tâm vừa may có thể khắc chế được, cho nên ông không cần phải lo lắng.” Tô Thương nói.
“Luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?”
Kinh Kha cười lạnh lùng nói: “Đúng là lời đồn, Kinh Kha tôi dù gì, cũng là một thiên tài nổi danh, sao lại tẩu hỏa nhập ma được.”
“Sở dĩ tôi biến thành bộ dạng như vậy, là liên quan đến công pháp tu luyện của tôi, tôi hiến tế linh hồn và lí trí của mình, rồi dựa vào đó để tìm năng lực mạnh hơn.”
Kinh Kha nhớ lại: “Lúc ấy, tôi thua bởi Tổ Long, vì không cam lòng, nên đã nhất quyết muốn tìm Tổ Long để trả thù, để hoàn thành nhiệm vụ thái tử Đan giao cho.”
“Thế là, tôi bước vào con đường sai lầm, hiến tế bản thân, như vậy mới nhập ma, trở thành một cái xác không hồn.”
Kinh Kha nói tiếp: “Tổ Long không giết tôi, ông ta giam cầm tôi dưới núi Phong Sơn, trải qua mấy năm đấu tranh, thì tôi mới miễn cưỡng khôi phục được một số linh trí, mỗi ngày tỉnh táo thêm một chút.”
“Nhưng nhiều khi, tôi vẫn là Kinh Kha có ma tính kia, giết người như ngóe, khát máu như một tên nghiện.”
Kinh Kha tự trách: “Ôi, tôi cũng không muốn biến thành một cái xác không hồn chỉ biết giết hại người khác đâu, tôi từng nghĩ đến những năm cuối đời này, thế mà lại bị Tô Long cản trở.”
“Ông ta nói cho tôi biết, thiên hạ trong trong tương lai cần tôi, tôi không thể chết được, nếu tôi chết rồi, sẽ khiến thiên hạ này hơi vào bóng tối.”
Kinh Kha nói tiếp: “Chính những lời nói này của Tổ Long, đã khiến tôi tìm được ý nghĩa để sống tiếp, tôi phải khiến cho mạng sống của tôi, sẽ là ánh hào quang sáng chói nhất vì loài người, vì muôn dân trong thiên hạ.”
“Thế là, trong lúc tôi u mê đần độn, vừa tu luyện, lại vừa chờ đợi, nhưng thật sự là ma tính quá là mạnh, cuối cùng đã hoàn toàn nuốt chửng tôi.”
Kinh Kha nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: “Hôm nay nếu như không có chú Thanh Tâm, chỉ sợ tôi sẽ không thể tỉnh táo được như vậy để nói chuyện với cậu đâu.”
“Thì ra là thế.”
Ngoài mặt thì Tô Thương khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại hồ đồ rồi.
Lời của Tổ Long là có ý gì?
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Cảm ơn.” Ánh mắt của Kinh Kha, lại dừng lại trên người Tô Thương một lần nữa, rồi nói: “Cảm ơn.” “Khách sáo rồi.” Tô Thương cười cười, sau đó nhắc nhở: “Tiền bối Kinh Kha, vậy yêu cầu của tôi…” “Cậu yên tâm, chỉ cần ta duy trì được trạng thái thư thái này, thì sẽ không lạm sát người vô tội đâu.” Kinh Kha nói: “Nhưng, ma tính của tôi lại rất mạnh, chỉ sợ chú Thanh Tâm không thể nào áp chế triệt để được.” “Tôi nghe nói ông luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, cho nên mới như thế, chú Thanh Tâm vừa may có thể khắc chế được, cho nên ông không cần phải lo lắng.” Tô Thương nói. “Luyện công tẩu hỏa nhập ma sao?” Kinh Kha cười lạnh lùng nói: “Đúng là lời đồn, Kinh Kha tôi dù gì, cũng là một thiên tài nổi danh, sao lại tẩu hỏa nhập ma được.” “Sở dĩ tôi biến thành bộ dạng như vậy, là liên quan đến công pháp tu luyện của tôi, tôi hiến tế linh hồn và lí trí của mình, rồi dựa vào đó để tìm năng lực mạnh hơn.” Kinh Kha nhớ lại: “Lúc ấy, tôi thua bởi Tổ Long, vì không cam lòng, nên đã nhất quyết muốn tìm Tổ Long để trả thù, để hoàn thành nhiệm vụ thái tử Đan giao cho.” “Thế là, tôi bước vào con đường sai lầm, hiến tế bản thân, như vậy mới nhập ma, trở thành một cái xác không hồn.” Kinh Kha nói tiếp: “Tổ Long không giết tôi, ông ta giam cầm tôi dưới núi Phong Sơn, trải qua mấy năm đấu tranh, thì tôi mới miễn cưỡng khôi phục được một số linh trí, mỗi ngày tỉnh táo thêm một chút.” “Nhưng nhiều khi, tôi vẫn là Kinh Kha có ma tính kia, giết người như ngóe, khát máu như một tên nghiện.” Kinh Kha tự trách: “Ôi, tôi cũng không muốn biến thành một cái xác không hồn chỉ biết giết hại người khác đâu, tôi từng nghĩ đến những năm cuối đời này, thế mà lại bị Tô Long cản trở.” “Ông ta nói cho tôi biết, thiên hạ trong trong tương lai cần tôi, tôi không thể chết được, nếu tôi chết rồi, sẽ khiến thiên hạ này hơi vào bóng tối.” Kinh Kha nói tiếp: “Chính những lời nói này của Tổ Long, đã khiến tôi tìm được ý nghĩa để sống tiếp, tôi phải khiến cho mạng sống của tôi, sẽ là ánh hào quang sáng chói nhất vì loài người, vì muôn dân trong thiên hạ.” “Thế là, trong lúc tôi u mê đần độn, vừa tu luyện, lại vừa chờ đợi, nhưng thật sự là ma tính quá là mạnh, cuối cùng đã hoàn toàn nuốt chửng tôi.” Kinh Kha nhìn về phía Tô Thương, khẽ cười nói: “Hôm nay nếu như không có chú Thanh Tâm, chỉ sợ tôi sẽ không thể tỉnh táo được như vậy để nói chuyện với cậu đâu.” “Thì ra là thế.” Ngoài mặt thì Tô Thương khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại hồ đồ rồi. Lời của Tổ Long là có ý gì?