“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1685
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương vô cùng bất ngờ, giả vờ từ chối nói: "Tiền bối, cái này quá quý giá, tôi sao dám nhận." "À, vậy sao, vậy tôi sẽ cất đi.” Ngô Thanh Ảnh cười như không cười, cũng làm bộ muốn bỏ đá Thiên Nguyên vào trong vòng lưu trữ. "Tiền bối." Tô Thương thấy thế, trong lòng vô cùng căng thẳng nói: "Bà không khách sáo với tôi một chút sao?" "Không." Ngô Thanh Ảnh lắc đầu nói: "Tôi không có thói quen xấu này." "Sao đó lại là thói quen xấu được chứ, khách sáo là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, bà tặng đồ cho tôi, tôi giả vờ như không muốn, bà cứ kiên trì đưa cho tôi, một tới hai đi chẳng phải sẽ càng tăng thêm tình cảm sao." Tô Thương lẩm bẩm: "Tiền bối à, bà đừng không làm theo lẽ thường chứ." "À, thật ngại quá, là bà lão này không cho cậu cơ hội biểu diễn." Ngô Thanh Ảnh tỏ ra áy náy, lại cười nói: "Nếu không tôi hỏi một lần nữa, phối hợp với cậu?" "Lại đi." Tô Thương kích động. "Tô Thương, tôi tặng đá Thiên Nguyên này cho cậu." Ngô Thanh Ảnh cười, định trêu đùa Tô Thương một lần nữa. Chờ Tô Thương từ chối, mình sẽ không đưa đẩy với cậu ấy mà trực tiếp cất đá Thiên Nguyên đi, dùng hành động thực tế để dạy cho Tô Thương một bài học, nói cho cậu ấy biết cái gọi là khách sáo không có chút ý nghĩa nào. "Được rồi, cảm ơn tiền bối." Nhưng ai biết thế mà Tô Thương lại chạy tới, nhận lấy đá Thiên Nguyên, sau đó bỏ luôn vào vòng lưu trữ của mình. ??? Vẻ mặt Ngô Thanh Ảnh ngạc nhiên, bà ấy khó tin đứng tại chỗ, biểu cảm có chút cứng ngắc. Sau khi dừng lại một hồi, Ngô Thanh Ảnh mới phản ứng lại, lần này đến lượt bà ấy đen mặt: "Tên nhóc nhà cậu, vừa nãy thì nói tôi không làm đúng trình tự, vậy giờ cậu đang làm cái gì vậy hả?" "Không phải đã nói là phải khách sáo sao, cậu từ chối, còn tôi cứ kiên trì tặng, gia tăng tình cảm sao, vậy bây giờ là chuyện gì đây hả?" "À ừm, tiền bối, tôi cảm thấy bà nói cũng có lý đấy chứ, khách sáo đúng là một thói xấu." Tô Thương ăn nói ngay thẳng: "Tiền bối là bà nội của Tuyết Nhi, cũng chính là bà nội của tôi, mà tôi lại khách sáo với bà nội mình thì lại quá xa cách rồi." "Tên nhóc nhà cậu, đúng là tinh ranh mà!" Ngô Thanh Ảnh dở khóc dở cười nói. "Ha ha." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tiền bối, chỗ bà còn đá Thiên Nguyên, món đồ tốt như này không." "Bà là người luyện võ cổ đại sẽ không cần đến thứ này, nếu như vẫn còn thì bà cho tôi đi, tôi sẽ làm cho chúng phát huy được công dụng lớn nhất." Tô Thương được voi đòi tiên nói. "Hết rồi, chỉ có một viên này thôi."
Tô Thương vô cùng bất ngờ, giả vờ từ chối nói: "Tiền bối, cái này quá quý giá, tôi sao dám nhận."
"À, vậy sao, vậy tôi sẽ cất đi.” Ngô Thanh Ảnh cười như không cười, cũng làm bộ muốn bỏ đá Thiên Nguyên vào trong vòng lưu trữ.
"Tiền bối."
Tô Thương thấy thế, trong lòng vô cùng căng thẳng nói: "Bà không khách sáo với tôi một chút sao?"
"Không." Ngô Thanh Ảnh lắc đầu nói: "Tôi không có thói quen xấu này."
"Sao đó lại là thói quen xấu được chứ, khách sáo là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, bà tặng đồ cho tôi, tôi giả vờ như không muốn, bà cứ kiên trì đưa cho tôi, một tới hai đi chẳng phải sẽ càng tăng thêm tình cảm sao."
Tô Thương lẩm bẩm: "Tiền bối à, bà đừng không làm theo lẽ thường chứ."
"À, thật ngại quá, là bà lão này không cho cậu cơ hội biểu diễn." Ngô Thanh Ảnh tỏ ra áy náy, lại cười nói: "Nếu không tôi hỏi một lần nữa, phối hợp với cậu?"
"Lại đi." Tô Thương kích động.
"Tô Thương, tôi tặng đá Thiên Nguyên này cho cậu." Ngô Thanh Ảnh cười, định trêu đùa Tô Thương một lần nữa.
Chờ Tô Thương từ chối, mình sẽ không đưa đẩy với cậu ấy mà trực tiếp cất đá Thiên Nguyên đi, dùng hành động thực tế để dạy cho Tô Thương một bài học, nói cho cậu ấy biết cái gọi là khách sáo không có chút ý nghĩa nào.
"Được rồi, cảm ơn tiền bối."
Nhưng ai biết thế mà Tô Thương lại chạy tới, nhận lấy đá Thiên Nguyên, sau đó bỏ luôn vào vòng lưu trữ của mình.
???
Vẻ mặt Ngô Thanh Ảnh ngạc nhiên, bà ấy khó tin đứng tại chỗ, biểu cảm có chút cứng ngắc.
Sau khi dừng lại một hồi, Ngô Thanh Ảnh mới phản ứng lại, lần này đến lượt bà ấy đen mặt: "Tên nhóc nhà cậu, vừa nãy thì nói tôi không làm đúng trình tự, vậy giờ cậu đang làm cái gì vậy hả?"
"Không phải đã nói là phải khách sáo sao, cậu từ chối, còn tôi cứ kiên trì tặng, gia tăng tình cảm sao, vậy bây giờ là chuyện gì đây hả?"
"À ừm, tiền bối, tôi cảm thấy bà nói cũng có lý đấy chứ, khách sáo đúng là một thói xấu."
Tô Thương ăn nói ngay thẳng: "Tiền bối là bà nội của Tuyết Nhi, cũng chính là bà nội của tôi, mà tôi lại khách sáo với bà nội mình thì lại quá xa cách rồi."
"Tên nhóc nhà cậu, đúng là tinh ranh mà!" Ngô Thanh Ảnh dở khóc dở cười nói.
"Ha ha."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tiền bối, chỗ bà còn đá Thiên Nguyên, món đồ tốt như này không."
"Bà là người luyện võ cổ đại sẽ không cần đến thứ này, nếu như vẫn còn thì bà cho tôi đi, tôi sẽ làm cho chúng phát huy được công dụng lớn nhất." Tô Thương được voi đòi tiên nói.
"Hết rồi, chỉ có một viên này thôi."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương vô cùng bất ngờ, giả vờ từ chối nói: "Tiền bối, cái này quá quý giá, tôi sao dám nhận." "À, vậy sao, vậy tôi sẽ cất đi.” Ngô Thanh Ảnh cười như không cười, cũng làm bộ muốn bỏ đá Thiên Nguyên vào trong vòng lưu trữ. "Tiền bối." Tô Thương thấy thế, trong lòng vô cùng căng thẳng nói: "Bà không khách sáo với tôi một chút sao?" "Không." Ngô Thanh Ảnh lắc đầu nói: "Tôi không có thói quen xấu này." "Sao đó lại là thói quen xấu được chứ, khách sáo là truyền thống tốt đẹp của chúng ta, bà tặng đồ cho tôi, tôi giả vờ như không muốn, bà cứ kiên trì đưa cho tôi, một tới hai đi chẳng phải sẽ càng tăng thêm tình cảm sao." Tô Thương lẩm bẩm: "Tiền bối à, bà đừng không làm theo lẽ thường chứ." "À, thật ngại quá, là bà lão này không cho cậu cơ hội biểu diễn." Ngô Thanh Ảnh tỏ ra áy náy, lại cười nói: "Nếu không tôi hỏi một lần nữa, phối hợp với cậu?" "Lại đi." Tô Thương kích động. "Tô Thương, tôi tặng đá Thiên Nguyên này cho cậu." Ngô Thanh Ảnh cười, định trêu đùa Tô Thương một lần nữa. Chờ Tô Thương từ chối, mình sẽ không đưa đẩy với cậu ấy mà trực tiếp cất đá Thiên Nguyên đi, dùng hành động thực tế để dạy cho Tô Thương một bài học, nói cho cậu ấy biết cái gọi là khách sáo không có chút ý nghĩa nào. "Được rồi, cảm ơn tiền bối." Nhưng ai biết thế mà Tô Thương lại chạy tới, nhận lấy đá Thiên Nguyên, sau đó bỏ luôn vào vòng lưu trữ của mình. ??? Vẻ mặt Ngô Thanh Ảnh ngạc nhiên, bà ấy khó tin đứng tại chỗ, biểu cảm có chút cứng ngắc. Sau khi dừng lại một hồi, Ngô Thanh Ảnh mới phản ứng lại, lần này đến lượt bà ấy đen mặt: "Tên nhóc nhà cậu, vừa nãy thì nói tôi không làm đúng trình tự, vậy giờ cậu đang làm cái gì vậy hả?" "Không phải đã nói là phải khách sáo sao, cậu từ chối, còn tôi cứ kiên trì tặng, gia tăng tình cảm sao, vậy bây giờ là chuyện gì đây hả?" "À ừm, tiền bối, tôi cảm thấy bà nói cũng có lý đấy chứ, khách sáo đúng là một thói xấu." Tô Thương ăn nói ngay thẳng: "Tiền bối là bà nội của Tuyết Nhi, cũng chính là bà nội của tôi, mà tôi lại khách sáo với bà nội mình thì lại quá xa cách rồi." "Tên nhóc nhà cậu, đúng là tinh ranh mà!" Ngô Thanh Ảnh dở khóc dở cười nói. "Ha ha." Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Tiền bối, chỗ bà còn đá Thiên Nguyên, món đồ tốt như này không." "Bà là người luyện võ cổ đại sẽ không cần đến thứ này, nếu như vẫn còn thì bà cho tôi đi, tôi sẽ làm cho chúng phát huy được công dụng lớn nhất." Tô Thương được voi đòi tiên nói. "Hết rồi, chỉ có một viên này thôi."