“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1691

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ầm!  Thế nhưng, ngay một giây trước khi Phong Khê thiếu gia sắp đánh trúng Ngô Thanh Ảnh, Ngô Thanh Ảnh đã nhảy lên, ngay lập tức biến mất ngay tại chỗ.  Phong Khê thiếu gia bổ nhào vào một khoảng trống, mặt đất lập tức bị đánh ra một cái hố sâu với đường kính khoảng ba bốn thước.  "Thú vị lắm."  Một chưởng không thành công, Phong Khê thiếu gia miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó tiếp tục đuổi đánh.  Lần này, Ngô Thanh Ảnh cũng không lựa chọn trốn tránh, mà cầm cây gậy đang chống trong tay, chủ động đón nhận đòn tấn công của Phong Khê thiếu gia.  Ầm!  Hai người ở giữa không trung,  chân khí và linh khí đụng vào nhau tạo thành hai vòng bảo vệ khác biệt, che lại xung quanh mỗi người.  Cứ như vậy, hai người giằng co nhau mười mấy giây, không ai làm gì được ai hết, cứ lao ra rồi lại xông tới mà đánh.  Ầm!  Ầm!  Ầm!  Sau đó, hai người đánh nhau ở giữa không trung liên tục, đánh một cách khó khăn, bất phân thắng bại.  Thật sự mà nói thì căn bản không nhìn thấy bóng người của bọn họ.  Bởi vì tốc độ của Phong Khê thiếu gia và Ngô Thanh Ảnh quá nhanh, cho dù người tu chân cảnh giới Trúc cơ đỉnh phong cũng không có cách nào bắt kịp được trận đấu, họ đều không thể nhìn thấy được, tất nhiên không có cách nào phán đoạn được ai mạnh hơn ai.  "Đây chính là Võ thánh đỉnh phong à, thật mạnh, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, mãi mãi là thần!"  "Nghe nói Phong Khê thiếu gia là Nguyên anh đỉnh phong, cũng không thua kém gì cảnh giới của tiền bối Ngô Thanh Ảnh, không biết tình hình chiến đấu sẽ như thế nào."  "Nhất định phải thắng nha, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, cố lên, nếu như bà ấy thua, giới luyện võ coi như mất hết."  "Chỉ một tên Phong Khê thiếu gia, mà đã có thể cùng tiền bối Ngô Thanh Ảnh ngang tài ngang sức rồi, cường giả như vậy, ở Ngoại vực tổng cộng có mười người, dù là tiền bối Ngô Thanh Ảnh thắng, giới luyện võ vẫn tránh không nổi kiếp nạn này đâu."  ...  Có người có tư tưởng bi quan, nhắc đến cao thủ Ngoại vực khác, khiến cho hiện trường đông đảo giới luyện võ lại rơi vào trầm tư.  Đúng vậy.  Dù là thắng Phong Khê thiếu gia thì sao chứ, giới luyện võ vẫn không tránh khỏi việc bị cao thủ Ngoại vực xóa sổ.  Huống hồ, bây giờ tiền bối Ngô Thanh Ảnh cũng chưa chắc thắng được Phong Khê thiếu gia.  Nghĩ đến đây, mọi người ai nấy đều lo lắng, sắc mặt đều trở nên khó coi hơn.  Cùng lúc đó.  

Ầm!  

Thế nhưng, ngay một giây trước khi Phong Khê thiếu gia sắp đánh trúng Ngô Thanh Ảnh, Ngô Thanh Ảnh đã nhảy lên, ngay lập tức biến mất ngay tại chỗ.  

Phong Khê thiếu gia bổ nhào vào một khoảng trống, mặt đất lập tức bị đánh ra một cái hố sâu với đường kính khoảng ba bốn thước.  

"Thú vị lắm."  

Một chưởng không thành công, Phong Khê thiếu gia miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó tiếp tục đuổi đánh.  

Lần này, Ngô Thanh Ảnh cũng không lựa chọn trốn tránh, mà cầm cây gậy đang chống trong tay, chủ động đón nhận đòn tấn công của Phong Khê thiếu gia.  

Ầm!  

Hai người ở giữa không trung,  chân khí và linh khí đụng vào nhau tạo thành hai vòng bảo vệ khác biệt, che lại xung quanh mỗi người.  

Cứ như vậy, hai người giằng co nhau mười mấy giây, không ai làm gì được ai hết, cứ lao ra rồi lại xông tới mà đánh.  

Ầm!  

Ầm!  

Ầm!  

Sau đó, hai người đánh nhau ở giữa không trung liên tục, đánh một cách khó khăn, bất phân thắng bại.  

Thật sự mà nói thì căn bản không nhìn thấy bóng người của bọn họ.  

Bởi vì tốc độ của Phong Khê thiếu gia và Ngô Thanh Ảnh quá nhanh, cho dù người tu chân cảnh giới Trúc cơ đỉnh phong cũng không có cách nào bắt kịp được trận đấu, họ đều không thể nhìn thấy được, tất nhiên không có cách nào phán đoạn được ai mạnh hơn ai.  

"Đây chính là Võ thánh đỉnh phong à, thật mạnh, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, mãi mãi là thần!"  

"Nghe nói Phong Khê thiếu gia là Nguyên anh đỉnh phong, cũng không thua kém gì cảnh giới của tiền bối Ngô Thanh Ảnh, không biết tình hình chiến đấu sẽ như thế nào."  

"Nhất định phải thắng nha, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, cố lên, nếu như bà ấy thua, giới luyện võ coi như mất hết."  

"Chỉ một tên Phong Khê thiếu gia, mà đã có thể cùng tiền bối Ngô Thanh Ảnh ngang tài ngang sức rồi, cường giả như vậy, ở Ngoại vực tổng cộng có mười người, dù là tiền bối Ngô Thanh Ảnh thắng, giới luyện võ vẫn tránh không nổi kiếp nạn này đâu."  

...  

Có người có tư tưởng bi quan, nhắc đến cao thủ Ngoại vực khác, khiến cho hiện trường đông đảo giới luyện võ lại rơi vào trầm tư.  

Đúng vậy.  

Dù là thắng Phong Khê thiếu gia thì sao chứ, giới luyện võ vẫn không tránh khỏi việc bị cao thủ Ngoại vực xóa sổ.  

Huống hồ, bây giờ tiền bối Ngô Thanh Ảnh cũng chưa chắc thắng được Phong Khê thiếu gia.  

Nghĩ đến đây, mọi người ai nấy đều lo lắng, sắc mặt đều trở nên khó coi hơn.  

Cùng lúc đó.  

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Ầm!  Thế nhưng, ngay một giây trước khi Phong Khê thiếu gia sắp đánh trúng Ngô Thanh Ảnh, Ngô Thanh Ảnh đã nhảy lên, ngay lập tức biến mất ngay tại chỗ.  Phong Khê thiếu gia bổ nhào vào một khoảng trống, mặt đất lập tức bị đánh ra một cái hố sâu với đường kính khoảng ba bốn thước.  "Thú vị lắm."  Một chưởng không thành công, Phong Khê thiếu gia miệng hơi nhếch lên, ngay sau đó tiếp tục đuổi đánh.  Lần này, Ngô Thanh Ảnh cũng không lựa chọn trốn tránh, mà cầm cây gậy đang chống trong tay, chủ động đón nhận đòn tấn công của Phong Khê thiếu gia.  Ầm!  Hai người ở giữa không trung,  chân khí và linh khí đụng vào nhau tạo thành hai vòng bảo vệ khác biệt, che lại xung quanh mỗi người.  Cứ như vậy, hai người giằng co nhau mười mấy giây, không ai làm gì được ai hết, cứ lao ra rồi lại xông tới mà đánh.  Ầm!  Ầm!  Ầm!  Sau đó, hai người đánh nhau ở giữa không trung liên tục, đánh một cách khó khăn, bất phân thắng bại.  Thật sự mà nói thì căn bản không nhìn thấy bóng người của bọn họ.  Bởi vì tốc độ của Phong Khê thiếu gia và Ngô Thanh Ảnh quá nhanh, cho dù người tu chân cảnh giới Trúc cơ đỉnh phong cũng không có cách nào bắt kịp được trận đấu, họ đều không thể nhìn thấy được, tất nhiên không có cách nào phán đoạn được ai mạnh hơn ai.  "Đây chính là Võ thánh đỉnh phong à, thật mạnh, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, mãi mãi là thần!"  "Nghe nói Phong Khê thiếu gia là Nguyên anh đỉnh phong, cũng không thua kém gì cảnh giới của tiền bối Ngô Thanh Ảnh, không biết tình hình chiến đấu sẽ như thế nào."  "Nhất định phải thắng nha, tiền bối Ngô Thanh Ảnh, cố lên, nếu như bà ấy thua, giới luyện võ coi như mất hết."  "Chỉ một tên Phong Khê thiếu gia, mà đã có thể cùng tiền bối Ngô Thanh Ảnh ngang tài ngang sức rồi, cường giả như vậy, ở Ngoại vực tổng cộng có mười người, dù là tiền bối Ngô Thanh Ảnh thắng, giới luyện võ vẫn tránh không nổi kiếp nạn này đâu."  ...  Có người có tư tưởng bi quan, nhắc đến cao thủ Ngoại vực khác, khiến cho hiện trường đông đảo giới luyện võ lại rơi vào trầm tư.  Đúng vậy.  Dù là thắng Phong Khê thiếu gia thì sao chứ, giới luyện võ vẫn không tránh khỏi việc bị cao thủ Ngoại vực xóa sổ.  Huống hồ, bây giờ tiền bối Ngô Thanh Ảnh cũng chưa chắc thắng được Phong Khê thiếu gia.  Nghĩ đến đây, mọi người ai nấy đều lo lắng, sắc mặt đều trở nên khó coi hơn.  Cùng lúc đó.  

Chương 1691