“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1702

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đông đảo những người luyện võ bên dưới đều dõng dạc hô to, không người nào lùi bước, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.  Cách đó không xa.  Tô Thương nhìn chùy Tử Kim ở trong tay của Phong Khê thiếu gia, trong ánh mắt lóe lên tia kiêng kị.  "Mười tên cao thủ ngoại vực này, mỗi người đều mang theo một vật chí bảo trên người để chống lại điềm xấu."  "Do đó tên Phong Khê thiếu gia này cũng không phải là ngoại lệ, anh ta cũng có một miếng vảy rồng, miếng vảy rồng này chính là vật trên người của Viêm Long tiên đế, cũng xem như là đế khí của anh ta."  Tô Thương tự lẩm bẩm nói: "Chỉ là không ngờ tới, những người khác đều mang theo bên mình, nhưng Viêm Long tiên đế vậy mà lại tiêu hao tinh lực nhiều như vậy để đem vảy rồng dung hòa vào vũ khí bản mệnh của Phong Khê thiếu gia."  "Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa chính là Viêm Long tiên đế lại còn lấy ra một phần mười sức mạnh của mình để rót vào chùy Tử Kim này, biến chùy Tử Kim này thành vật chí bảo cấp bậc chuẩn tiên đế!"  "Tên Phong Khê thiếu gia này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Viêm Long tiên đế, Viêm Long tiên đế sao lại coi trọng anh ta như vậy, vì anh ta mà tạo ra vật chí bảo cỡ này chứ!"  Tô Thương biểu cảm ngưng trọng, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn: "Cũng may có tiền bối Ngô Thanh Ảnh thăm dò trước, nếu không mình thật đúng là giết không được anh ta, có khi còn bị anh ta đánh cho chạy trối chết."  "Nhưng mà."  Tô Thương nở một nụ cười nhạo: "Bây giờ lại khác rồi, Phong Khê thiếu gia đã sử dụng đến chùy Tử Kim rồi, anh ta vốn dĩ cưỡng ép bản thân để sử dụng sức mạnh của chùy Tử Kim, anh ta vung chùy không được mấy lần thì sẽ tiêu hao hết linh khí của mình, sau đó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt."  "Đến lúc đó, mình sẽ ra tay, giết chết anh ta dễ như trở bàn tay, cái chí bảo chùy Tử Kim chuẩn tiên đế này...tự nhiên sẽ thuộc về mình rồi."  Tô Thương khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn chùy Tử Kim vô cùng say mê, anh thầm nghĩ: "Dựa vào tình hình của tiền bối Ngô bây giờ thì chắc cũng ép Phong Khê thiếu gia ra đòn một, hai lần nữa."  "Có mình đứng chờ sẵn ở đây, tiền bối Ngô sẽ không có chuyện gì, đợi đến khi bà ấy không chịu được nữa thì mình lại ra tay cứu bà ấy, sau đó lại luyện chế ra một vài đan dược bồi bổ khí huyết, không lâu sau bà ấy có thể hồi phục lại như lúc đầu rồi, nói không chừng có khi còn tiến lên một bước nữa."  Tô Thương tiếc hận nói: "Đáng tiếc, tháp Hư Không của mình bây giờ cũng xem như đế khí cấp bậc chuẩn tiên đế rồi, chỉ là linh tính của nó đã mất rồi, ngoài mình ra thì người khác không dùng nó được, cho dù là đã được sự cho phép của mình thì cũng không có cách gì dùng được."  "Nếu không tiền bối Ngô có trong tay tháp Hư Không thì sẽ không kém gì vũ khí của Phong Khê thiếu gia, đánh nhau có thể ung dung hơn một chút rồi."  Tô Thương thầm nói.  Anh sở dĩ vẫn chưa ra tay là vì vẫn luôn muốn biết con át chủ bài của Phong Khê thiếu gia.  Bây giờ Phong Khê thiếu gia đã xuất ra con át chủ bài của mình rồi, chính là chùy Tử Kim, nhưng Tô Thương vẫn chưa tiện ra tay cho lắm.  Bởi vì trong bóng tối vẫn còn ba luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, không hề yếu hơn so với Phong Khê thiếu gia, bọn họ vẫn đang tập trung quan sát.  Tô Thương chỉ cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ chứ không có cách gì xác định được vị trí cụ thể của bọn họ.  Bởi vậy.  Anh chỉ có thể tiếp tục chờ, để đối phương ra mặt trước, tránh để đến lúc đó ba người đột nhiên xông ra thì chính bản thân mình lại chịu thiệt.

Đông đảo những người luyện võ bên dưới đều dõng dạc hô to, không người nào lùi bước, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.  

Cách đó không xa.  

Tô Thương nhìn chùy Tử Kim ở trong tay của Phong Khê thiếu gia, trong ánh mắt lóe lên tia kiêng kị.  

"Mười tên cao thủ ngoại vực này, mỗi người đều mang theo một vật chí bảo trên người để chống lại điềm xấu."  

"Do đó tên Phong Khê thiếu gia này cũng không phải là ngoại lệ, anh ta cũng có một miếng vảy rồng, miếng vảy rồng này chính là vật trên người của Viêm Long tiên đế, cũng xem như là đế khí của anh ta."  

Tô Thương tự lẩm bẩm nói: "Chỉ là không ngờ tới, những người khác đều mang theo bên mình, nhưng Viêm Long tiên đế vậy mà lại tiêu hao tinh lực nhiều như vậy để đem vảy rồng dung hòa vào vũ khí bản mệnh của Phong Khê thiếu gia."  

"Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa chính là Viêm Long tiên đế lại còn lấy ra một phần mười sức mạnh của mình để rót vào chùy Tử Kim này, biến chùy Tử Kim này thành vật chí bảo cấp bậc chuẩn tiên đế!"  

"Tên Phong Khê thiếu gia này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Viêm Long tiên đế, Viêm Long tiên đế sao lại coi trọng anh ta như vậy, vì anh ta mà tạo ra vật chí bảo cỡ này chứ!"  

Tô Thương biểu cảm ngưng trọng, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn: "Cũng may có tiền bối Ngô Thanh Ảnh thăm dò trước, nếu không mình thật đúng là giết không được anh ta, có khi còn bị anh ta đánh cho chạy trối chết."  

"Nhưng mà."  

Tô Thương nở một nụ cười nhạo: "Bây giờ lại khác rồi, Phong Khê thiếu gia đã sử dụng đến chùy Tử Kim rồi, anh ta vốn dĩ cưỡng ép bản thân để sử dụng sức mạnh của chùy Tử Kim, anh ta vung chùy không được mấy lần thì sẽ tiêu hao hết linh khí của mình, sau đó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt."  

"Đến lúc đó, mình sẽ ra tay, giết chết anh ta dễ như trở bàn tay, cái chí bảo chùy Tử Kim chuẩn tiên đế này...tự nhiên sẽ thuộc về mình rồi."  

Tô Thương khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn chùy Tử Kim vô cùng say mê, anh thầm nghĩ: "Dựa vào tình hình của tiền bối Ngô bây giờ thì chắc cũng ép Phong Khê thiếu gia ra đòn một, hai lần nữa."  

"Có mình đứng chờ sẵn ở đây, tiền bối Ngô sẽ không có chuyện gì, đợi đến khi bà ấy không chịu được nữa thì mình lại ra tay cứu bà ấy, sau đó lại luyện chế ra một vài đan dược bồi bổ khí huyết, không lâu sau bà ấy có thể hồi phục lại như lúc đầu rồi, nói không chừng có khi còn tiến lên một bước nữa."  

Tô Thương tiếc hận nói: "Đáng tiếc, tháp Hư Không của mình bây giờ cũng xem như đế khí cấp bậc chuẩn tiên đế rồi, chỉ là linh tính của nó đã mất rồi, ngoài mình ra thì người khác không dùng nó được, cho dù là đã được sự cho phép của mình thì cũng không có cách gì dùng được."  

"Nếu không tiền bối Ngô có trong tay tháp Hư Không thì sẽ không kém gì vũ khí của Phong Khê thiếu gia, đánh nhau có thể ung dung hơn một chút rồi."  

Tô Thương thầm nói.  

Anh sở dĩ vẫn chưa ra tay là vì vẫn luôn muốn biết con át chủ bài của Phong Khê thiếu gia.  

Bây giờ Phong Khê thiếu gia đã xuất ra con át chủ bài của mình rồi, chính là chùy Tử Kim, nhưng Tô Thương vẫn chưa tiện ra tay cho lắm.  

Bởi vì trong bóng tối vẫn còn ba luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, không hề yếu hơn so với Phong Khê thiếu gia, bọn họ vẫn đang tập trung quan sát.  

Tô Thương chỉ cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ chứ không có cách gì xác định được vị trí cụ thể của bọn họ.  

Bởi vậy.  

Anh chỉ có thể tiếp tục chờ, để đối phương ra mặt trước, tránh để đến lúc đó ba người đột nhiên xông ra thì chính bản thân mình lại chịu thiệt.

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Đông đảo những người luyện võ bên dưới đều dõng dạc hô to, không người nào lùi bước, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên định.  Cách đó không xa.  Tô Thương nhìn chùy Tử Kim ở trong tay của Phong Khê thiếu gia, trong ánh mắt lóe lên tia kiêng kị.  "Mười tên cao thủ ngoại vực này, mỗi người đều mang theo một vật chí bảo trên người để chống lại điềm xấu."  "Do đó tên Phong Khê thiếu gia này cũng không phải là ngoại lệ, anh ta cũng có một miếng vảy rồng, miếng vảy rồng này chính là vật trên người của Viêm Long tiên đế, cũng xem như là đế khí của anh ta."  Tô Thương tự lẩm bẩm nói: "Chỉ là không ngờ tới, những người khác đều mang theo bên mình, nhưng Viêm Long tiên đế vậy mà lại tiêu hao tinh lực nhiều như vậy để đem vảy rồng dung hòa vào vũ khí bản mệnh của Phong Khê thiếu gia."  "Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn nữa chính là Viêm Long tiên đế lại còn lấy ra một phần mười sức mạnh của mình để rót vào chùy Tử Kim này, biến chùy Tử Kim này thành vật chí bảo cấp bậc chuẩn tiên đế!"  "Tên Phong Khê thiếu gia này, rốt cuộc là có quan hệ gì với Viêm Long tiên đế, Viêm Long tiên đế sao lại coi trọng anh ta như vậy, vì anh ta mà tạo ra vật chí bảo cỡ này chứ!"  Tô Thương biểu cảm ngưng trọng, đồng thời âm thầm cảm thấy may mắn: "Cũng may có tiền bối Ngô Thanh Ảnh thăm dò trước, nếu không mình thật đúng là giết không được anh ta, có khi còn bị anh ta đánh cho chạy trối chết."  "Nhưng mà."  Tô Thương nở một nụ cười nhạo: "Bây giờ lại khác rồi, Phong Khê thiếu gia đã sử dụng đến chùy Tử Kim rồi, anh ta vốn dĩ cưỡng ép bản thân để sử dụng sức mạnh của chùy Tử Kim, anh ta vung chùy không được mấy lần thì sẽ tiêu hao hết linh khí của mình, sau đó sẽ trở nên vô cùng yếu ớt."  "Đến lúc đó, mình sẽ ra tay, giết chết anh ta dễ như trở bàn tay, cái chí bảo chùy Tử Kim chuẩn tiên đế này...tự nhiên sẽ thuộc về mình rồi."  Tô Thương khẽ cười, sau đó ánh mắt nhìn chùy Tử Kim vô cùng say mê, anh thầm nghĩ: "Dựa vào tình hình của tiền bối Ngô bây giờ thì chắc cũng ép Phong Khê thiếu gia ra đòn một, hai lần nữa."  "Có mình đứng chờ sẵn ở đây, tiền bối Ngô sẽ không có chuyện gì, đợi đến khi bà ấy không chịu được nữa thì mình lại ra tay cứu bà ấy, sau đó lại luyện chế ra một vài đan dược bồi bổ khí huyết, không lâu sau bà ấy có thể hồi phục lại như lúc đầu rồi, nói không chừng có khi còn tiến lên một bước nữa."  Tô Thương tiếc hận nói: "Đáng tiếc, tháp Hư Không của mình bây giờ cũng xem như đế khí cấp bậc chuẩn tiên đế rồi, chỉ là linh tính của nó đã mất rồi, ngoài mình ra thì người khác không dùng nó được, cho dù là đã được sự cho phép của mình thì cũng không có cách gì dùng được."  "Nếu không tiền bối Ngô có trong tay tháp Hư Không thì sẽ không kém gì vũ khí của Phong Khê thiếu gia, đánh nhau có thể ung dung hơn một chút rồi."  Tô Thương thầm nói.  Anh sở dĩ vẫn chưa ra tay là vì vẫn luôn muốn biết con át chủ bài của Phong Khê thiếu gia.  Bây giờ Phong Khê thiếu gia đã xuất ra con át chủ bài của mình rồi, chính là chùy Tử Kim, nhưng Tô Thương vẫn chưa tiện ra tay cho lắm.  Bởi vì trong bóng tối vẫn còn ba luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, không hề yếu hơn so với Phong Khê thiếu gia, bọn họ vẫn đang tập trung quan sát.  Tô Thương chỉ cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ chứ không có cách gì xác định được vị trí cụ thể của bọn họ.  Bởi vậy.  Anh chỉ có thể tiếp tục chờ, để đối phương ra mặt trước, tránh để đến lúc đó ba người đột nhiên xông ra thì chính bản thân mình lại chịu thiệt.

Chương 1702