“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1710
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Phải thì như thế nào?" Quách Ý cầm quạt lông trong tay, cả người thế trần thoát tục, nhẹ nhàng cười nói: "Bây giờ cánh tay của anh đã bị tôi phế mất một bên rồi, đối đầu với anh thì tôi lại càng nắm chắc phần thắng hơn." "A!" Sắc Phong nhìn chằm chằm Quách Ý, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn giết chết anh, phanh thây anh ra thành trăm mảnh để rửa nỗi oán hận trong lòng tôi!" "Vậy trước hết thì thu lại khế ước linh hồn của anh đi, ha ha." Quách Ý cố tình chọc giận Sắc Phong. Sắc Phong nhớ tới hành động lúc trước của mình, giống như một tên ngốc to xác vậy, nhất thời lửa giận bừng lên, giơ tay đánh tan bản khế ước linh hồn. "Chịu chết đi!" Ngay sau đó, Sắc Phong không hề do dự, sát ý ngập trời xông về phía Quách Ý. Quách Ý trở nên nghiêm túc, điều khiển quạt Thanh Phong bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống, sau đó chợt quạt ra một làn sóng không khí khủng bố. Còn Sắc Phong thì ngưng tụ tạo ra một tấm chắn bảo vệ, đồng thời cũng phóng lên trời. Mặc dù khó khăn, nhưng vẫn gắng gượng nghênh đón đòn tấn công của quạt Thanh Phong, áp sát Quách Ý. Anh ta đã nhìn ra, chiếc quạt Thanh Phong trong tay Quách Ý là chỗ dựa lớn nhất. Mà có lẽ bản lĩnh nhất của quạt Thanh Phong là có thể quạt ra luồng sóng không khí này. Cho nên Sắc Phong mới có thể kiên trì xông lên, muốn chiến đấu ở khoảng cách gần. Nhưng Quách Ý lại không để cho anh ta đạt được ý muốn, bóng người của anh ta chợt lóe, lần thứ hai kéo dài khoảng cách với Sắc Phong, sau đó vung quạt Thanh Phong. Lúc này đây, Sắc Phong nghiêng người né tránh, sau đó đuổi đánh Quách Ý. Cứ như vậy, hai người đuổi nhau ở trên không trung. Quách Ý sau mỗi lần vung chiếc quạt Thanh Phong thì đều sẽ nhanh chóng đổi sang một vị trí khác, lần thứ hai vung quạt, Sắc Phong không ngừng đuổi theo nhưng lại không chạm tới được Quách Ý. Giằng co chiến đấu, cứ đánh nhau như vậy, đương nhiên trong thời gian ngắn không thể phân được thắng bại. Phía bên kia. Cuộc chiến giữa Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia vẫn đang diễn ra. Phong Khê thiếu gia sau khi cầm Chùy Tử Kim trong tay, toàn bộ quá trình chiến đấu đều chèn ép Ngô Thanh Ảnh, đánh cho Ngô Thanh Ảnh tháo chạy liên tục. Thế nhưng. Ngô Thanh Ảnh dưới tình trạng tràn đầy khí huyết mặc dù đang ở thế bị động, nhưng cũng không đến mức thất bại. Có điều. Bây giờ đã hơn bốn phút trôi qua, rất nhanh trạng thái này của Ngô Thanh Ảnh đã kết thúc, đến lúc đó chắc chắn sẽ bại trận, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
"Phải thì như thế nào?"
Quách Ý cầm quạt lông trong tay, cả người thế trần thoát tục, nhẹ nhàng cười nói: "Bây giờ cánh tay của anh đã bị tôi phế mất một bên rồi, đối đầu với anh thì tôi lại càng nắm chắc phần thắng hơn."
"A!"
Sắc Phong nhìn chằm chằm Quách Ý, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn giết chết anh, phanh thây anh ra thành trăm mảnh để rửa nỗi oán hận trong lòng tôi!"
"Vậy trước hết thì thu lại khế ước linh hồn của anh đi, ha ha." Quách Ý cố tình chọc giận Sắc Phong.
Sắc Phong nhớ tới hành động lúc trước của mình, giống như một tên ngốc to xác vậy, nhất thời lửa giận bừng lên, giơ tay đánh tan bản khế ước linh hồn.
"Chịu chết đi!"
Ngay sau đó, Sắc Phong không hề do dự, sát ý ngập trời xông về phía Quách Ý.
Quách Ý trở nên nghiêm túc, điều khiển quạt Thanh Phong bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống, sau đó chợt quạt ra một làn sóng không khí khủng bố.
Còn Sắc Phong thì ngưng tụ tạo ra một tấm chắn bảo vệ, đồng thời cũng phóng lên trời. Mặc dù khó khăn, nhưng vẫn gắng gượng nghênh đón đòn tấn công của quạt Thanh Phong, áp sát Quách Ý.
Anh ta đã nhìn ra, chiếc quạt Thanh Phong trong tay Quách Ý là chỗ dựa lớn nhất.
Mà có lẽ bản lĩnh nhất của quạt Thanh Phong là có thể quạt ra luồng sóng không khí này.
Cho nên Sắc Phong mới có thể kiên trì xông lên, muốn chiến đấu ở khoảng cách gần.
Nhưng Quách Ý lại không để cho anh ta đạt được ý muốn, bóng người của anh ta chợt lóe, lần thứ hai kéo dài khoảng cách với Sắc Phong, sau đó vung quạt Thanh Phong.
Lúc này đây, Sắc Phong nghiêng người né tránh, sau đó đuổi đánh Quách Ý.
Cứ như vậy, hai người đuổi nhau ở trên không trung.
Quách Ý sau mỗi lần vung chiếc quạt Thanh Phong thì đều sẽ nhanh chóng đổi sang một vị trí khác, lần thứ hai vung quạt, Sắc Phong không ngừng đuổi theo nhưng lại không chạm tới được Quách Ý.
Giằng co chiến đấu, cứ đánh nhau như vậy, đương nhiên trong thời gian ngắn không thể phân được thắng bại.
Phía bên kia.
Cuộc chiến giữa Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia vẫn đang diễn ra.
Phong Khê thiếu gia sau khi cầm Chùy Tử Kim trong tay, toàn bộ quá trình chiến đấu đều chèn ép Ngô Thanh Ảnh, đánh cho Ngô Thanh Ảnh tháo chạy liên tục.
Thế nhưng.
Ngô Thanh Ảnh dưới tình trạng tràn đầy khí huyết mặc dù đang ở thế bị động, nhưng cũng không đến mức thất bại.
Có điều.
Bây giờ đã hơn bốn phút trôi qua, rất nhanh trạng thái này của Ngô Thanh Ảnh đã kết thúc, đến lúc đó chắc chắn sẽ bại trận, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Phải thì như thế nào?" Quách Ý cầm quạt lông trong tay, cả người thế trần thoát tục, nhẹ nhàng cười nói: "Bây giờ cánh tay của anh đã bị tôi phế mất một bên rồi, đối đầu với anh thì tôi lại càng nắm chắc phần thắng hơn." "A!" Sắc Phong nhìn chằm chằm Quách Ý, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn giết chết anh, phanh thây anh ra thành trăm mảnh để rửa nỗi oán hận trong lòng tôi!" "Vậy trước hết thì thu lại khế ước linh hồn của anh đi, ha ha." Quách Ý cố tình chọc giận Sắc Phong. Sắc Phong nhớ tới hành động lúc trước của mình, giống như một tên ngốc to xác vậy, nhất thời lửa giận bừng lên, giơ tay đánh tan bản khế ước linh hồn. "Chịu chết đi!" Ngay sau đó, Sắc Phong không hề do dự, sát ý ngập trời xông về phía Quách Ý. Quách Ý trở nên nghiêm túc, điều khiển quạt Thanh Phong bay lên trời, từ trên cao nhìn xuống, sau đó chợt quạt ra một làn sóng không khí khủng bố. Còn Sắc Phong thì ngưng tụ tạo ra một tấm chắn bảo vệ, đồng thời cũng phóng lên trời. Mặc dù khó khăn, nhưng vẫn gắng gượng nghênh đón đòn tấn công của quạt Thanh Phong, áp sát Quách Ý. Anh ta đã nhìn ra, chiếc quạt Thanh Phong trong tay Quách Ý là chỗ dựa lớn nhất. Mà có lẽ bản lĩnh nhất của quạt Thanh Phong là có thể quạt ra luồng sóng không khí này. Cho nên Sắc Phong mới có thể kiên trì xông lên, muốn chiến đấu ở khoảng cách gần. Nhưng Quách Ý lại không để cho anh ta đạt được ý muốn, bóng người của anh ta chợt lóe, lần thứ hai kéo dài khoảng cách với Sắc Phong, sau đó vung quạt Thanh Phong. Lúc này đây, Sắc Phong nghiêng người né tránh, sau đó đuổi đánh Quách Ý. Cứ như vậy, hai người đuổi nhau ở trên không trung. Quách Ý sau mỗi lần vung chiếc quạt Thanh Phong thì đều sẽ nhanh chóng đổi sang một vị trí khác, lần thứ hai vung quạt, Sắc Phong không ngừng đuổi theo nhưng lại không chạm tới được Quách Ý. Giằng co chiến đấu, cứ đánh nhau như vậy, đương nhiên trong thời gian ngắn không thể phân được thắng bại. Phía bên kia. Cuộc chiến giữa Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia vẫn đang diễn ra. Phong Khê thiếu gia sau khi cầm Chùy Tử Kim trong tay, toàn bộ quá trình chiến đấu đều chèn ép Ngô Thanh Ảnh, đánh cho Ngô Thanh Ảnh tháo chạy liên tục. Thế nhưng. Ngô Thanh Ảnh dưới tình trạng tràn đầy khí huyết mặc dù đang ở thế bị động, nhưng cũng không đến mức thất bại. Có điều. Bây giờ đã hơn bốn phút trôi qua, rất nhanh trạng thái này của Ngô Thanh Ảnh đã kết thúc, đến lúc đó chắc chắn sẽ bại trận, thậm chí sẽ nguy hiểm đến tính mạng.