“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1762
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Viêm Long tiên đế đỏ ngầu cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Khuê Long mất đi một nửa thân rồng, tất nhiên sẽ không chết, cậu nhốt cậu ta lại, đợi đến khi tôi đến trái đất, nhất định khiến cậu ta trải nghiệm cái gì là sống không bằng chết!" "Cái này..." Phong Khê thiếu gia lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không tiện mở miệng. "Thế nào hả?" Viêm Long tiên đế nhíu mày hỏi. "Thưa Viêm Long tiên đế, Khuê Long, anh ta... trốn rồi." Phong Khê thiếu gia vội nói tiếp: "Thực lực của Khuê Long quá mạnh, hơn nữa thuộc hạ lại bị hao hết linh khí, chùy Tử Kim mạnh nhất là giả nổ cũng đã dùng hết, không bắt anh ta lại được." "Lúc đó Hồng Nguyệt tiểu thư vì trước đó bị Khuê Long dùng những từ ngữ khiêu khích nói ra, nên thẹn quá hoá giận mà muốn đuổi theo Khuê Long, có điều lại bị thuộc hạ ngăn cản." Phong Khê thiếu gia lại tạ tội lần nữa mà nói: "Là do thuộc hạ vô dụng, đã thả Khuê Long đi." "Việc này không trách cậu được, ngược lại, là cậu đã làm rất tốt, thực lực của Khuê Long không tầm thường, một cô gái như Hồng Nguyệt thì giặc cùng đường không đuổi theo là điều rất cần thiết, cậu cản lại rất kịp thời." Viêm Long tiên đế đối với cách làm của Phong Khê thiếu gia cực kỳ hài lòng, mở miệng cam kết nói: "Đợi khi tôi đến trái đất, tôi sẽ ban thưởng cho cậu, để ngươi trở lại cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong." "Đồng thời, không chỉ có thế, khoảng thời gian trước Hồng Nguyệt gây phiền phức, lần đó tôi đã ra tay giết một tên tiên đế, rút lấy đế khí của anh ta." Viêm Long tiên đế nói tiếp: "Lần này đến trái đất, tôi sẽ đem đế khí đó tặng cho cậu, giúp cậu có được thành tựu chuẩn tiên đế." "Còn về Khuê Long, ha ha ha, cậu ta không thể chạy thoát được đâu, tôi sẽ đích thân tìm được cậu ta, để cậu ta trải nghiệm những đau khổ lớn nhất của cuộc đời, cuối cùng phải chết đi trong tuyệt vọng!" "Vâng, cảm ơn Viêm Long tiên đế." Phong Khê thiếu gia nghe vậy, trong lòng cực kỳ kích động. Đế khí! Chuẩn tiên đế! Ha ha ha! Lần này mình mặc dù mình đã mất đi chùy Tử Kim, lại đạt được đá Thông Linh, nắm giữ quyền nói chuyện với Viêm Long, đúng là trong họa có phúc mà. "Cậu nói tiếp đi, sau khi Khuê Long trốn đi, núi Cửu Phong lại xảy ra chuyện gì, hai người các cậu cho dù là bị trọng thương, cũng không có ai có thể uy hiếp với hai người được phải không." Viêm Long tiên đế nhíu mày nói: "Là Sắc Phong, âm thầm ra tay sao?" "Không phải."
Viêm Long tiên đế đỏ ngầu cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Khuê Long mất đi một nửa thân rồng, tất nhiên sẽ không chết, cậu nhốt cậu ta lại, đợi đến khi tôi đến trái đất, nhất định khiến cậu ta trải nghiệm cái gì là sống không bằng chết!"
"Cái này..."
Phong Khê thiếu gia lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không tiện mở miệng.
"Thế nào hả?" Viêm Long tiên đế nhíu mày hỏi.
"Thưa Viêm Long tiên đế, Khuê Long, anh ta... trốn rồi."
Phong Khê thiếu gia vội nói tiếp: "Thực lực của Khuê Long quá mạnh, hơn nữa thuộc hạ lại bị hao hết linh khí, chùy Tử Kim mạnh nhất là giả nổ cũng đã dùng hết, không bắt anh ta lại được."
"Lúc đó Hồng Nguyệt tiểu thư vì trước đó bị Khuê Long dùng những từ ngữ khiêu khích nói ra, nên thẹn quá hoá giận mà muốn đuổi theo Khuê Long, có điều lại bị thuộc hạ ngăn cản."
Phong Khê thiếu gia lại tạ tội lần nữa mà nói: "Là do thuộc hạ vô dụng, đã thả Khuê Long đi."
"Việc này không trách cậu được, ngược lại, là cậu đã làm rất tốt, thực lực của Khuê Long không tầm thường, một cô gái như Hồng Nguyệt thì giặc cùng đường không đuổi theo là điều rất cần thiết, cậu cản lại rất kịp thời."
Viêm Long tiên đế đối với cách làm của Phong Khê thiếu gia cực kỳ hài lòng, mở miệng cam kết nói: "Đợi khi tôi đến trái đất, tôi sẽ ban thưởng cho cậu, để ngươi trở lại cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong."
"Đồng thời, không chỉ có thế, khoảng thời gian trước Hồng Nguyệt gây phiền phức, lần đó tôi đã ra tay giết một tên tiên đế, rút lấy đế khí của anh ta."
Viêm Long tiên đế nói tiếp: "Lần này đến trái đất, tôi sẽ đem đế khí đó tặng cho cậu, giúp cậu có được thành tựu chuẩn tiên đế."
"Còn về Khuê Long, ha ha ha, cậu ta không thể chạy thoát được đâu, tôi sẽ đích thân tìm được cậu ta, để cậu ta trải nghiệm những đau khổ lớn nhất của cuộc đời, cuối cùng phải chết đi trong tuyệt vọng!"
"Vâng, cảm ơn Viêm Long tiên đế."
Phong Khê thiếu gia nghe vậy, trong lòng cực kỳ kích động.
Đế khí!
Chuẩn tiên đế!
Ha ha ha!
Lần này mình mặc dù mình đã mất đi chùy Tử Kim, lại đạt được đá Thông Linh, nắm giữ quyền nói chuyện với Viêm Long, đúng là trong họa có phúc mà.
"Cậu nói tiếp đi, sau khi Khuê Long trốn đi, núi Cửu Phong lại xảy ra chuyện gì, hai người các cậu cho dù là bị trọng thương, cũng không có ai có thể uy hiếp với hai người được phải không."
Viêm Long tiên đế nhíu mày nói: "Là Sắc Phong, âm thầm ra tay sao?"
"Không phải."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Viêm Long tiên đế đỏ ngầu cả mắt, nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Khuê Long mất đi một nửa thân rồng, tất nhiên sẽ không chết, cậu nhốt cậu ta lại, đợi đến khi tôi đến trái đất, nhất định khiến cậu ta trải nghiệm cái gì là sống không bằng chết!" "Cái này..." Phong Khê thiếu gia lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không tiện mở miệng. "Thế nào hả?" Viêm Long tiên đế nhíu mày hỏi. "Thưa Viêm Long tiên đế, Khuê Long, anh ta... trốn rồi." Phong Khê thiếu gia vội nói tiếp: "Thực lực của Khuê Long quá mạnh, hơn nữa thuộc hạ lại bị hao hết linh khí, chùy Tử Kim mạnh nhất là giả nổ cũng đã dùng hết, không bắt anh ta lại được." "Lúc đó Hồng Nguyệt tiểu thư vì trước đó bị Khuê Long dùng những từ ngữ khiêu khích nói ra, nên thẹn quá hoá giận mà muốn đuổi theo Khuê Long, có điều lại bị thuộc hạ ngăn cản." Phong Khê thiếu gia lại tạ tội lần nữa mà nói: "Là do thuộc hạ vô dụng, đã thả Khuê Long đi." "Việc này không trách cậu được, ngược lại, là cậu đã làm rất tốt, thực lực của Khuê Long không tầm thường, một cô gái như Hồng Nguyệt thì giặc cùng đường không đuổi theo là điều rất cần thiết, cậu cản lại rất kịp thời." Viêm Long tiên đế đối với cách làm của Phong Khê thiếu gia cực kỳ hài lòng, mở miệng cam kết nói: "Đợi khi tôi đến trái đất, tôi sẽ ban thưởng cho cậu, để ngươi trở lại cảnh giới Hóa Thần đỉnh phong." "Đồng thời, không chỉ có thế, khoảng thời gian trước Hồng Nguyệt gây phiền phức, lần đó tôi đã ra tay giết một tên tiên đế, rút lấy đế khí của anh ta." Viêm Long tiên đế nói tiếp: "Lần này đến trái đất, tôi sẽ đem đế khí đó tặng cho cậu, giúp cậu có được thành tựu chuẩn tiên đế." "Còn về Khuê Long, ha ha ha, cậu ta không thể chạy thoát được đâu, tôi sẽ đích thân tìm được cậu ta, để cậu ta trải nghiệm những đau khổ lớn nhất của cuộc đời, cuối cùng phải chết đi trong tuyệt vọng!" "Vâng, cảm ơn Viêm Long tiên đế." Phong Khê thiếu gia nghe vậy, trong lòng cực kỳ kích động. Đế khí! Chuẩn tiên đế! Ha ha ha! Lần này mình mặc dù mình đã mất đi chùy Tử Kim, lại đạt được đá Thông Linh, nắm giữ quyền nói chuyện với Viêm Long, đúng là trong họa có phúc mà. "Cậu nói tiếp đi, sau khi Khuê Long trốn đi, núi Cửu Phong lại xảy ra chuyện gì, hai người các cậu cho dù là bị trọng thương, cũng không có ai có thể uy hiếp với hai người được phải không." Viêm Long tiên đế nhíu mày nói: "Là Sắc Phong, âm thầm ra tay sao?" "Không phải."