“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1794

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên, sau đó nói: "Mình đã nhận lời Tô Thanh Y, giúp ông ta khôi phục lại cơ thể, bây giờ cách ngày linh khí khôi phục lại còn hai ngày, cũng nên đi đến núi Côn Luân một chuyến rồi."  "Nhưng mà trước khi đi, mình cũng nên qua chào hỏi Kinh Kha một tiếng, xem xem tình hình ông ấy thế nào rồi."  Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đẩy cửa bước ra.  "Cậu chủ."  "Cậu chủ."  "Tô thiếu gia."  Quách Ý, Nam Cung Dận, Thiên Niên Sát, cùng với đông đảo phong chủ của núi Cửu Phong giờ đây đều đang đứng ở bên ngoài cửa, không biết bọn họ đã chờ ở đây bao lâu rồi.  Nhìn thấy Tô Thương bước ra, một đoàn người nhao nhao mở miệng chào hỏi, vô cùng cung kính đối với Tô Thương.  "Ừm."  Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang người thanh niên bên cạnh Thiên Niên Sát, mở miệng nói: "Từ Nhị, anh ở đây làm gì, muốn tìm cơ hội báo thù tôi sao?"  Từ Nhị nghe thấy vậy, biểu cảm có chút khó coi, hiện rõ là anh ấy đang xấu hổ.  "Tô Thương, chuyện giữa các cháu ông đều nghe nói cả rồi, cháu hà tất phải tính toán với nó."  Thiên Niên Sát đứng ra hòa giải, sau đó trầm giọng nói: "Từ Nhị, còn không mau xin lỗi Tô Thương đi!"  "Chuyện ngày hôm đó, là tôi sai rồi, tôi không nên nói với anh những lời như vậy."  Từ Nhị ngập ngừng một lúc, sau đó cũng nhận sai, nhưng rồi lại mạnh mẽ nói: "Nhưng mà, Tô Thương, cho dù anh mạnh thế nào, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh tốt nhất đừng có mà phụ bạc minh chủ Thiên Sơn Tuyết, nếu như cô ấy phải chịu uất ức thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!"  "Không tha cho tôi?"  Tô Thương bước lên trước một bước, mang theo uy thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ nơi đó, trấn áp Từ Nhị, giọng nói lạnh lùng: "Anh, có tư cách gì để uy hiếp tôi chứ?"  "Dựa vào thực lực của anh bây giờ, tôi chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể giết chết anh rồi, uy hiếp tôi sao? Anh không sợ tôi không thèm nể mặt núi Cửu Phong mà bỏ qua cho anh sao?"  "Tô Thương..."  Thiên Niên Sát thấy vậy, nhìn Tô Thương, muốn cầu xin thay cho Từ Nhị.  Nhưng, Tô Thương lại liếc mắt một cái thì Thiên Niên Sát tự biết phận mà ngậm miệng lại.  Tô Thương bây giờ đã không còn là Tô Thương nửa năm trước, bây giờ cho dù là Ngô Thanh Ảnh người giỏi nhất trong giới luyện võ cũng rất khó bảo đảm có thể đánh thắng được Tô Thương.  Bởi vậy, Thiên Niên Sát đối với Tô Thương sớm đã không còn là trưởng bối đối với vãn bối, khi đối diện với Tô Thương, ông ta cảm thấy dường như đang đối diện với một cao thủ cực kỳ mạnh, trong lòng tự giác dâng lên nổi kính sợ.  Cho nên khi Tô Thương liếc nhìn thì Thiên Niên Sát cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ thở dài thay cho Từ Nhị, âm thầm tiếc hận thay cho Từ Nhị.  "Tô Thương!" 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên, sau đó nói: "Mình đã nhận lời Tô Thanh Y, giúp ông ta khôi phục lại cơ thể, bây giờ cách ngày linh khí khôi phục lại còn hai ngày, cũng nên đi đến núi Côn Luân một chuyến rồi."  "Nhưng mà trước khi đi, mình cũng nên qua chào hỏi Kinh Kha một tiếng, xem xem tình hình ông ấy thế nào rồi."  Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đẩy cửa bước ra.  "Cậu chủ."  "Cậu chủ."  "Tô thiếu gia."  Quách Ý, Nam Cung Dận, Thiên Niên Sát, cùng với đông đảo phong chủ của núi Cửu Phong giờ đây đều đang đứng ở bên ngoài cửa, không biết bọn họ đã chờ ở đây bao lâu rồi.  Nhìn thấy Tô Thương bước ra, một đoàn người nhao nhao mở miệng chào hỏi, vô cùng cung kính đối với Tô Thương.  "Ừm."  Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang người thanh niên bên cạnh Thiên Niên Sát, mở miệng nói: "Từ Nhị, anh ở đây làm gì, muốn tìm cơ hội báo thù tôi sao?"  Từ Nhị nghe thấy vậy, biểu cảm có chút khó coi, hiện rõ là anh ấy đang xấu hổ.  "Tô Thương, chuyện giữa các cháu ông đều nghe nói cả rồi, cháu hà tất phải tính toán với nó."  Thiên Niên Sát đứng ra hòa giải, sau đó trầm giọng nói: "Từ Nhị, còn không mau xin lỗi Tô Thương đi!"  "Chuyện ngày hôm đó, là tôi sai rồi, tôi không nên nói với anh những lời như vậy."  Từ Nhị ngập ngừng một lúc, sau đó cũng nhận sai, nhưng rồi lại mạnh mẽ nói: "Nhưng mà, Tô Thương, cho dù anh mạnh thế nào, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh tốt nhất đừng có mà phụ bạc minh chủ Thiên Sơn Tuyết, nếu như cô ấy phải chịu uất ức thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!"  "Không tha cho tôi?"  Tô Thương bước lên trước một bước, mang theo uy thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ nơi đó, trấn áp Từ Nhị, giọng nói lạnh lùng: "Anh, có tư cách gì để uy hiếp tôi chứ?"  "Dựa vào thực lực của anh bây giờ, tôi chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể giết chết anh rồi, uy hiếp tôi sao? Anh không sợ tôi không thèm nể mặt núi Cửu Phong mà bỏ qua cho anh sao?"  "Tô Thương..."  Thiên Niên Sát thấy vậy, nhìn Tô Thương, muốn cầu xin thay cho Từ Nhị.  Nhưng, Tô Thương lại liếc mắt một cái thì Thiên Niên Sát tự biết phận mà ngậm miệng lại.  Tô Thương bây giờ đã không còn là Tô Thương nửa năm trước, bây giờ cho dù là Ngô Thanh Ảnh người giỏi nhất trong giới luyện võ cũng rất khó bảo đảm có thể đánh thắng được Tô Thương.  Bởi vậy, Thiên Niên Sát đối với Tô Thương sớm đã không còn là trưởng bối đối với vãn bối, khi đối diện với Tô Thương, ông ta cảm thấy dường như đang đối diện với một cao thủ cực kỳ mạnh, trong lòng tự giác dâng lên nổi kính sợ.  Cho nên khi Tô Thương liếc nhìn thì Thiên Niên Sát cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ thở dài thay cho Từ Nhị, âm thầm tiếc hận thay cho Từ Nhị.  "Tô Thương!" 

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Khóe miệng Tô Thương khẽ nhếch lên, sau đó nói: "Mình đã nhận lời Tô Thanh Y, giúp ông ta khôi phục lại cơ thể, bây giờ cách ngày linh khí khôi phục lại còn hai ngày, cũng nên đi đến núi Côn Luân một chuyến rồi."  "Nhưng mà trước khi đi, mình cũng nên qua chào hỏi Kinh Kha một tiếng, xem xem tình hình ông ấy thế nào rồi."  Nghĩ đến đây, Tô Thương liền đẩy cửa bước ra.  "Cậu chủ."  "Cậu chủ."  "Tô thiếu gia."  Quách Ý, Nam Cung Dận, Thiên Niên Sát, cùng với đông đảo phong chủ của núi Cửu Phong giờ đây đều đang đứng ở bên ngoài cửa, không biết bọn họ đã chờ ở đây bao lâu rồi.  Nhìn thấy Tô Thương bước ra, một đoàn người nhao nhao mở miệng chào hỏi, vô cùng cung kính đối với Tô Thương.  "Ừm."  Tô Thương gật đầu, sau đó nhìn sang người thanh niên bên cạnh Thiên Niên Sát, mở miệng nói: "Từ Nhị, anh ở đây làm gì, muốn tìm cơ hội báo thù tôi sao?"  Từ Nhị nghe thấy vậy, biểu cảm có chút khó coi, hiện rõ là anh ấy đang xấu hổ.  "Tô Thương, chuyện giữa các cháu ông đều nghe nói cả rồi, cháu hà tất phải tính toán với nó."  Thiên Niên Sát đứng ra hòa giải, sau đó trầm giọng nói: "Từ Nhị, còn không mau xin lỗi Tô Thương đi!"  "Chuyện ngày hôm đó, là tôi sai rồi, tôi không nên nói với anh những lời như vậy."  Từ Nhị ngập ngừng một lúc, sau đó cũng nhận sai, nhưng rồi lại mạnh mẽ nói: "Nhưng mà, Tô Thương, cho dù anh mạnh thế nào, thì tôi vẫn là câu nói đó, anh tốt nhất đừng có mà phụ bạc minh chủ Thiên Sơn Tuyết, nếu như cô ấy phải chịu uất ức thì tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!"  "Không tha cho tôi?"  Tô Thương bước lên trước một bước, mang theo uy thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ nơi đó, trấn áp Từ Nhị, giọng nói lạnh lùng: "Anh, có tư cách gì để uy hiếp tôi chứ?"  "Dựa vào thực lực của anh bây giờ, tôi chỉ cần giơ tay lên một cái là có thể giết chết anh rồi, uy hiếp tôi sao? Anh không sợ tôi không thèm nể mặt núi Cửu Phong mà bỏ qua cho anh sao?"  "Tô Thương..."  Thiên Niên Sát thấy vậy, nhìn Tô Thương, muốn cầu xin thay cho Từ Nhị.  Nhưng, Tô Thương lại liếc mắt một cái thì Thiên Niên Sát tự biết phận mà ngậm miệng lại.  Tô Thương bây giờ đã không còn là Tô Thương nửa năm trước, bây giờ cho dù là Ngô Thanh Ảnh người giỏi nhất trong giới luyện võ cũng rất khó bảo đảm có thể đánh thắng được Tô Thương.  Bởi vậy, Thiên Niên Sát đối với Tô Thương sớm đã không còn là trưởng bối đối với vãn bối, khi đối diện với Tô Thương, ông ta cảm thấy dường như đang đối diện với một cao thủ cực kỳ mạnh, trong lòng tự giác dâng lên nổi kính sợ.  Cho nên khi Tô Thương liếc nhìn thì Thiên Niên Sát cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ thở dài thay cho Từ Nhị, âm thầm tiếc hận thay cho Từ Nhị.  "Tô Thương!" 

Chương 1794