“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 1862
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cậu cậu cậu...cậu sao lại đuổi đến đây rồi, cút đi, đừng lại gần tôi, nếu không...nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Lúc này, Trương Ngu Ca căng thẳng nói. "Chị!" Trương Mộ Cổ để cái trống da thú xuống đất, nhìn Trương Ngu Ca rồi kích động nói: "Em là Mộ Cổ, là em trai ruột của chị, chị không nhận ra em sao?" "Ai là chị của cậu, đừng gọi bậy bạ, cậu cũng không tự nhìn xem mình già thế nào rồi, mà còn không biết xấu hổ gọi tôi là chị, tôi làm gì lớn tuổi như vậy chứ!" Trương Ngu Ca tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Già như cậu có khi còn làm ông nội tôi được luôn rồi, còn giả bộ còn trẻ gì chứ!" "Phì, không đúng, cậu còn lâu mới là ông nội của tôi, chúng ta không có quan hệ gì hết, cậu mau đi đi, đừng ép tôi phải báo cảnh sát!" Trương Ngu Ca lại uy hiếp lần nữa. "Chị, em năm nay mới 26 tuổi thôi, còn chị thì để em tính xem." Trương Mộ Cổ suy nghĩ một lát sau đó nói: "Chị 29 tuổi, chị, em thật sự là em trai của chị mà, chị chính là chị gái của em!" "29 tuổi?" Trương Ngu Ca dường như rất để ý đến chuyện tuổi tác, thế là nghiến răng nói: "29 tuổi chẳng phải sắp qua 30 tuổi rồi sao, cậu mới là 29 tuổi, tôi rõ ràng mới có 21 tuổi thôi!" "Chị, chuyện tuổi tác sau này về nhà hãy nói sau, cha và ông nội sẽ kể cho chị nghe." Trương Mộ Cổ tiến lên trước, nói: "Chị bây giờ không nhận ra em chắc chắn là đã bị Tây Môn Long Hổ Tiếu làm cho bị thương ở đầu rồi, đi theo em đi chị, em đưa chị về Phượng Dương khám." "Cái đồ biến thái điên khùng, cút đi, ai muốn theo cậu về nhà chứ!" Trương Ngu Ca hoảng sợ lùi lại về sau mấy bước. "Chị, tình hình bây giờ của chị khá nghiêm trọng rồi, em chỉ đành ép chị quay về nhà thôi, em đắc tội rồi." Nói xong, Trương Mộ Cổ liền tiến lên trước, trực tiếp vác Trương Ngu Ca lên vai của mình. "Cậu là đồ biến thái, tôi không quen cậu, mau thả tôi xuống, Lý Nguyệt, cứu tớ!" Trương Ngu Ca bị dọa cho khóc thét, vừa khóc vừa đánh vào người Trương Mộ Cổ. Nhưng mà. Trương Mộ Cổ lại không hề để ý, cứ thế vác chị gái của mình đi. "Cậu đứng lại!" Lý Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh, hơn nữa bản thân cô ấy là một cao thủ siêu mạnh, cho nên không cần thiết phải sợ. Thế là. Cô ấy lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: "Thả cô ấy xuống, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!" "Tôi không đánh con gái." Trương Mộ Cổ nhìn Lý Nguyệt nhưng bước chân không hề dừng lại, anh ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này. "A, đồ biến thái đáng chết, không không không, ông nội, cầu xin ông thả tôi ra, tôi thật sự không phải chị gái của ông, hu hu hu." Trương Ngu Ca hoảng sợ đến phát điên rồi, không ngừng khóc hu hu. "Chị, chị đừng sợ, em sẽ không làm chị bị thương đâu, về đến nhà rồi chị sẽ biết hết tất cả."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cậu cậu cậu...cậu sao lại đuổi đến đây rồi, cút đi, đừng lại gần tôi, nếu không...nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Lúc này, Trương Ngu Ca căng thẳng nói. "Chị!" Trương Mộ Cổ để cái trống da thú xuống đất, nhìn Trương Ngu Ca rồi kích động nói: "Em là Mộ Cổ, là em trai ruột của chị, chị không nhận ra em sao?" "Ai là chị của cậu, đừng gọi bậy bạ, cậu cũng không tự nhìn xem mình già thế nào rồi, mà còn không biết xấu hổ gọi tôi là chị, tôi làm gì lớn tuổi như vậy chứ!" Trương Ngu Ca tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Già như cậu có khi còn làm ông nội tôi được luôn rồi, còn giả bộ còn trẻ gì chứ!" "Phì, không đúng, cậu còn lâu mới là ông nội của tôi, chúng ta không có quan hệ gì hết, cậu mau đi đi, đừng ép tôi phải báo cảnh sát!" Trương Ngu Ca lại uy hiếp lần nữa. "Chị, em năm nay mới 26 tuổi thôi, còn chị thì để em tính xem." Trương Mộ Cổ suy nghĩ một lát sau đó nói: "Chị 29 tuổi, chị, em thật sự là em trai của chị mà, chị chính là chị gái của em!" "29 tuổi?" Trương Ngu Ca dường như rất để ý đến chuyện tuổi tác, thế là nghiến răng nói: "29 tuổi chẳng phải sắp qua 30 tuổi rồi sao, cậu mới là 29 tuổi, tôi rõ ràng mới có 21 tuổi thôi!" "Chị, chuyện tuổi tác sau này về nhà hãy nói sau, cha và ông nội sẽ kể cho chị nghe." Trương Mộ Cổ tiến lên trước, nói: "Chị bây giờ không nhận ra em chắc chắn là đã bị Tây Môn Long Hổ Tiếu làm cho bị thương ở đầu rồi, đi theo em đi chị, em đưa chị về Phượng Dương khám." "Cái đồ biến thái điên khùng, cút đi, ai muốn theo cậu về nhà chứ!" Trương Ngu Ca hoảng sợ lùi lại về sau mấy bước. "Chị, tình hình bây giờ của chị khá nghiêm trọng rồi, em chỉ đành ép chị quay về nhà thôi, em đắc tội rồi." Nói xong, Trương Mộ Cổ liền tiến lên trước, trực tiếp vác Trương Ngu Ca lên vai của mình. "Cậu là đồ biến thái, tôi không quen cậu, mau thả tôi xuống, Lý Nguyệt, cứu tớ!" Trương Ngu Ca bị dọa cho khóc thét, vừa khóc vừa đánh vào người Trương Mộ Cổ. Nhưng mà. Trương Mộ Cổ lại không hề để ý, cứ thế vác chị gái của mình đi. "Cậu đứng lại!" Lý Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh, hơn nữa bản thân cô ấy là một cao thủ siêu mạnh, cho nên không cần thiết phải sợ. Thế là. Cô ấy lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: "Thả cô ấy xuống, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!" "Tôi không đánh con gái." Trương Mộ Cổ nhìn Lý Nguyệt nhưng bước chân không hề dừng lại, anh ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này. "A, đồ biến thái đáng chết, không không không, ông nội, cầu xin ông thả tôi ra, tôi thật sự không phải chị gái của ông, hu hu hu." Trương Ngu Ca hoảng sợ đến phát điên rồi, không ngừng khóc hu hu. "Chị, chị đừng sợ, em sẽ không làm chị bị thương đâu, về đến nhà rồi chị sẽ biết hết tất cả."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… "Cậu cậu cậu...cậu sao lại đuổi đến đây rồi, cút đi, đừng lại gần tôi, nếu không...nếu không tôi báo cảnh sát đó!" Lúc này, Trương Ngu Ca căng thẳng nói. "Chị!" Trương Mộ Cổ để cái trống da thú xuống đất, nhìn Trương Ngu Ca rồi kích động nói: "Em là Mộ Cổ, là em trai ruột của chị, chị không nhận ra em sao?" "Ai là chị của cậu, đừng gọi bậy bạ, cậu cũng không tự nhìn xem mình già thế nào rồi, mà còn không biết xấu hổ gọi tôi là chị, tôi làm gì lớn tuổi như vậy chứ!" Trương Ngu Ca tuy sợ hãi nhưng vẫn cứng miệng nói: "Già như cậu có khi còn làm ông nội tôi được luôn rồi, còn giả bộ còn trẻ gì chứ!" "Phì, không đúng, cậu còn lâu mới là ông nội của tôi, chúng ta không có quan hệ gì hết, cậu mau đi đi, đừng ép tôi phải báo cảnh sát!" Trương Ngu Ca lại uy hiếp lần nữa. "Chị, em năm nay mới 26 tuổi thôi, còn chị thì để em tính xem." Trương Mộ Cổ suy nghĩ một lát sau đó nói: "Chị 29 tuổi, chị, em thật sự là em trai của chị mà, chị chính là chị gái của em!" "29 tuổi?" Trương Ngu Ca dường như rất để ý đến chuyện tuổi tác, thế là nghiến răng nói: "29 tuổi chẳng phải sắp qua 30 tuổi rồi sao, cậu mới là 29 tuổi, tôi rõ ràng mới có 21 tuổi thôi!" "Chị, chuyện tuổi tác sau này về nhà hãy nói sau, cha và ông nội sẽ kể cho chị nghe." Trương Mộ Cổ tiến lên trước, nói: "Chị bây giờ không nhận ra em chắc chắn là đã bị Tây Môn Long Hổ Tiếu làm cho bị thương ở đầu rồi, đi theo em đi chị, em đưa chị về Phượng Dương khám." "Cái đồ biến thái điên khùng, cút đi, ai muốn theo cậu về nhà chứ!" Trương Ngu Ca hoảng sợ lùi lại về sau mấy bước. "Chị, tình hình bây giờ của chị khá nghiêm trọng rồi, em chỉ đành ép chị quay về nhà thôi, em đắc tội rồi." Nói xong, Trương Mộ Cổ liền tiến lên trước, trực tiếp vác Trương Ngu Ca lên vai của mình. "Cậu là đồ biến thái, tôi không quen cậu, mau thả tôi xuống, Lý Nguyệt, cứu tớ!" Trương Ngu Ca bị dọa cho khóc thét, vừa khóc vừa đánh vào người Trương Mộ Cổ. Nhưng mà. Trương Mộ Cổ lại không hề để ý, cứ thế vác chị gái của mình đi. "Cậu đứng lại!" Lý Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh, hơn nữa bản thân cô ấy là một cao thủ siêu mạnh, cho nên không cần thiết phải sợ. Thế là. Cô ấy lấy hết dũng khí, nghiến răng nói: "Thả cô ấy xuống, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!" "Tôi không đánh con gái." Trương Mộ Cổ nhìn Lý Nguyệt nhưng bước chân không hề dừng lại, anh ấy chuẩn bị rời khỏi nơi này. "A, đồ biến thái đáng chết, không không không, ông nội, cầu xin ông thả tôi ra, tôi thật sự không phải chị gái của ông, hu hu hu." Trương Ngu Ca hoảng sợ đến phát điên rồi, không ngừng khóc hu hu. "Chị, chị đừng sợ, em sẽ không làm chị bị thương đâu, về đến nhà rồi chị sẽ biết hết tất cả."