“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…

Chương 1946

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Thằng cha này có gì đó rất kì lạ, không nên coi thường, chúng ta cùng nhau xông lên, tốc chiến tốc thắng!”   Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia ra lệnh, cùng nhau tiến về phía Tô Thương.   Thự Công và Thanh Hải, nghiêm túc lại, theo sát phía sau và di chuyển về phía Tô Thương.   Nhưng.   Thanh Hải che giấu thực lực, chỉ để lộ ra cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, xem ra thực lực cũng không kém gì Thự Công.    “Ha ha, các người cho rằng tôi sợ các người thật sao?”   Tô Thương thấy vậy, hai mắt bỗng híp lại, trong ánh mắt hiện ra một luồng sát ý.  Sau đó, anh ấy giơ tay lên, chủ động đón đòn tấn công, phóng ra Bách thế luân hồi quyền tinh vi ảo diệu.   Ầm!  Ầm!  Ầm!  Trong chốc lát, linh khí trong quán lẩu đã tàn phá hết mọi thứ, bàn ghế thì chia năm xẻ bảy.  Nhưng lần va chạm này, bốn người bọn họ đều không bị thương, mà chỉ là thăm dò nhau thôi, nên cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.   Tuy quán lẩu được bao quanh bởi những tia sáng của tháp Hư Không, nhưng cũng được coi là tiến vào một không gian nguyên vẹn.   Nhưng đây chỉ là nhờ có được tác dụng của sự che giấu thôi, nếu vách tường của quán lẩu bị đánh thực sự, thì tác dụng của việc che giấu sẽ biến mất.   Đến lúc đó, cuộc chiến ở quán lẩu sẽ bị những người mạnh ở Giang Bắc chú ý đến.   Nhưng.   Tô Thương, Phong Khê thiếu gia, Thự Công, và Thanh Hải, bốn người họ đều phối hợp rất ăn ý, không muốn tạo ra tiếng vang quá lớn, cho nên không ai đánh vỡ bức chắn cả.    Đối với Tô Thương mà nói, lặng lẽ giải quyết ba người bọn Phong Khê, tránh cho bứt dây động rừng, là kết quả tốt nhất.  Ý tưởng của ba người bọn Phong Khê thiếu gia, vừa hay cũng trùng khớp, liên quan đến vấn đề này, bốn người họ không cùng mưu kế mà lại hợp.   Thậm chí tháp Hư Không, Tô Thương cũng không thể thu ba người bọn Phong Khê vào được.   Nếu như là người bình thường, hoặc là thực lực yếu hơn nhiêu so với Tô Thương, đương nhiên anh ấy có thể miễn cưỡng thu vào được.   Nhưng ba người bọn Phong Khê, cảnh giới lại cao hơn Tô Thương, nhất là tên Thanh Hải ẩn giấu thực lực kĩ nhất, Tô Thương không làm được đến mức đó, nếu không, thì lúc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn, dù sao cũng có tháp Hư Không bảo vệ mà.   

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Thằng cha này có gì đó rất kì lạ, không nên coi thường, chúng ta cùng nhau xông lên, tốc chiến tốc thắng!”   Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia ra lệnh, cùng nhau tiến về phía Tô Thương.   Thự Công và Thanh Hải, nghiêm túc lại, theo sát phía sau và di chuyển về phía Tô Thương.   Nhưng.   Thanh Hải che giấu thực lực, chỉ để lộ ra cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, xem ra thực lực cũng không kém gì Thự Công.    “Ha ha, các người cho rằng tôi sợ các người thật sao?”   Tô Thương thấy vậy, hai mắt bỗng híp lại, trong ánh mắt hiện ra một luồng sát ý.  Sau đó, anh ấy giơ tay lên, chủ động đón đòn tấn công, phóng ra Bách thế luân hồi quyền tinh vi ảo diệu.   Ầm!  Ầm!  Ầm!  Trong chốc lát, linh khí trong quán lẩu đã tàn phá hết mọi thứ, bàn ghế thì chia năm xẻ bảy.  Nhưng lần va chạm này, bốn người bọn họ đều không bị thương, mà chỉ là thăm dò nhau thôi, nên cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.   Tuy quán lẩu được bao quanh bởi những tia sáng của tháp Hư Không, nhưng cũng được coi là tiến vào một không gian nguyên vẹn.   Nhưng đây chỉ là nhờ có được tác dụng của sự che giấu thôi, nếu vách tường của quán lẩu bị đánh thực sự, thì tác dụng của việc che giấu sẽ biến mất.   Đến lúc đó, cuộc chiến ở quán lẩu sẽ bị những người mạnh ở Giang Bắc chú ý đến.   Nhưng.   Tô Thương, Phong Khê thiếu gia, Thự Công, và Thanh Hải, bốn người họ đều phối hợp rất ăn ý, không muốn tạo ra tiếng vang quá lớn, cho nên không ai đánh vỡ bức chắn cả.    Đối với Tô Thương mà nói, lặng lẽ giải quyết ba người bọn Phong Khê, tránh cho bứt dây động rừng, là kết quả tốt nhất.  Ý tưởng của ba người bọn Phong Khê thiếu gia, vừa hay cũng trùng khớp, liên quan đến vấn đề này, bốn người họ không cùng mưu kế mà lại hợp.   Thậm chí tháp Hư Không, Tô Thương cũng không thể thu ba người bọn Phong Khê vào được.   Nếu như là người bình thường, hoặc là thực lực yếu hơn nhiêu so với Tô Thương, đương nhiên anh ấy có thể miễn cưỡng thu vào được.   Nhưng ba người bọn Phong Khê, cảnh giới lại cao hơn Tô Thương, nhất là tên Thanh Hải ẩn giấu thực lực kĩ nhất, Tô Thương không làm được đến mức đó, nếu không, thì lúc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn, dù sao cũng có tháp Hư Không bảo vệ mà.   

Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… “Thằng cha này có gì đó rất kì lạ, không nên coi thường, chúng ta cùng nhau xông lên, tốc chiến tốc thắng!”   Đúng lúc này, Phong Khê thiếu gia ra lệnh, cùng nhau tiến về phía Tô Thương.   Thự Công và Thanh Hải, nghiêm túc lại, theo sát phía sau và di chuyển về phía Tô Thương.   Nhưng.   Thanh Hải che giấu thực lực, chỉ để lộ ra cảnh giới nguyên anh đỉnh phong, xem ra thực lực cũng không kém gì Thự Công.    “Ha ha, các người cho rằng tôi sợ các người thật sao?”   Tô Thương thấy vậy, hai mắt bỗng híp lại, trong ánh mắt hiện ra một luồng sát ý.  Sau đó, anh ấy giơ tay lên, chủ động đón đòn tấn công, phóng ra Bách thế luân hồi quyền tinh vi ảo diệu.   Ầm!  Ầm!  Ầm!  Trong chốc lát, linh khí trong quán lẩu đã tàn phá hết mọi thứ, bàn ghế thì chia năm xẻ bảy.  Nhưng lần va chạm này, bốn người bọn họ đều không bị thương, mà chỉ là thăm dò nhau thôi, nên cuộc chiến vẫn còn tiếp tục.   Tuy quán lẩu được bao quanh bởi những tia sáng của tháp Hư Không, nhưng cũng được coi là tiến vào một không gian nguyên vẹn.   Nhưng đây chỉ là nhờ có được tác dụng của sự che giấu thôi, nếu vách tường của quán lẩu bị đánh thực sự, thì tác dụng của việc che giấu sẽ biến mất.   Đến lúc đó, cuộc chiến ở quán lẩu sẽ bị những người mạnh ở Giang Bắc chú ý đến.   Nhưng.   Tô Thương, Phong Khê thiếu gia, Thự Công, và Thanh Hải, bốn người họ đều phối hợp rất ăn ý, không muốn tạo ra tiếng vang quá lớn, cho nên không ai đánh vỡ bức chắn cả.    Đối với Tô Thương mà nói, lặng lẽ giải quyết ba người bọn Phong Khê, tránh cho bứt dây động rừng, là kết quả tốt nhất.  Ý tưởng của ba người bọn Phong Khê thiếu gia, vừa hay cũng trùng khớp, liên quan đến vấn đề này, bốn người họ không cùng mưu kế mà lại hợp.   Thậm chí tháp Hư Không, Tô Thương cũng không thể thu ba người bọn Phong Khê vào được.   Nếu như là người bình thường, hoặc là thực lực yếu hơn nhiêu so với Tô Thương, đương nhiên anh ấy có thể miễn cưỡng thu vào được.   Nhưng ba người bọn Phong Khê, cảnh giới lại cao hơn Tô Thương, nhất là tên Thanh Hải ẩn giấu thực lực kĩ nhất, Tô Thương không làm được đến mức đó, nếu không, thì lúc đánh nhau sẽ dễ dàng hơn, dù sao cũng có tháp Hư Không bảo vệ mà.   

Chương 1946