“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 2026
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cô gái này tuy đẹp thật, nhưng khí chất có phần lạnh lùng, không cho ai tới gần, không thú vị, quá là nhạt nhẽo. Nếu như là trước kia, Long Bình Sinh sẽ còn cố gắng thêm một chút, tranh thủ theo đuổi đối phương một chút. Nhưng bây giờ đã có mỹ nhân đẹp lạ rồi, Long Bình Sinh cũng không lãng phí tấm tư nữa, dứt khoát từ bỏ luôn. "Lưu Huy sao?" Lúc này, Tô Dực Cân ngạc nhiên nhìn cô gái ở phía đằng xa đang tỏ vẻ thẹn thùng kia, thì chợt nhớ tới, cô gái này sao lại giống Lưu Huy thế chứ. Tô Dực Cân và Lưu Huy, cũng từng chạm mặt nhau, Tô Thương từng đưa Lưu Huy ra chiến trường cứu cô, cho nên Tô Dực Cân có ấn tượng sâu sắc với Lưu Huy khắc sâu ấn. "Tên anh trai sao?" Bề ngoài Tô Dực Cân không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ suy đoán. Cô ấy kết luận, cô gái Lưu Huy tuyệt phẩm ở trước mắt này, chắc chắn là Lưu Huy thuộc hạ của Tô Thương. Nếu như Tô Thương không ở bên ngoài, thì Tô Dực Cân không dám chắc, nhưng bây giờ, cô ấy lại càng chắc chắn, Lưu Huy chính là người mà mình quen biết. "Chị… Dực Cân." Lúc này, Lưu Huy nhìn sang Tô Dực Cân, nói với giọng điệu giả nai: "Tôi nghe anh Long gọi chị là Dực Cân, tôi gọi chị là chị Dực Cân, chị sẽ không tức giận chứ?" Hả? Ý gì vậy? Cậu ta muốn mình cùng phối hợp làm gì sao? "Chị, đừng đoán mò nữa, anh ta chính là Lưu Huy, vì sự an toàn, bây giờ chị hãy cố tình gây sự với anh ta đi." Tô Thương bỗng âm thầm truyền tin nói: "Cái tên Long Bình Sinh kia, chắc chắn sẽ mời chị ra khỏi động phủ, còn em, sẽ tìm cơ hội ra tay." "Như vậy được không thế, các em có gặp nguy hiểm không??" Tô Dực Cân ân cần truyền tin. "Chị không cần phải lo cho bọn em, em tự biết chừng mực." Tô Thương trấn an nói. "Được." Tô Dực Cân đồng ý, sau đó nhận lấy ánh mắt của Lưu Huy, giọng lạnh lùng nói: "Cô kêu ai là chị vậy? Tôi có nói là tôi lớn tuổi hơn cô sao?" "À cái này..." Lưu Huy thấy Tô Dực Cân tức giận, vội rụt rè trốn ở sau lưng Long Bình Sinh, nhỏ giọng nói: "Anh Long anh nhìn đi, chị Dực Cân hung dữ thật đấy." "Lưu Huy, cô đừng sợ, chắc Tô Dực Cân cũng không cố ý tức giận với cô đâu." Long Bình Sinh an ủi. "Ừm, tôi biết tính tôi yếu đuối, nên chỉ có thể cố nhẫn nhịn thôi."
Cô gái này tuy đẹp thật, nhưng khí chất có phần lạnh lùng, không cho ai tới gần, không thú vị, quá là nhạt nhẽo.
Nếu như là trước kia, Long Bình Sinh sẽ còn cố gắng thêm một chút, tranh thủ theo đuổi đối phương một chút.
Nhưng bây giờ đã có mỹ nhân đẹp lạ rồi, Long Bình Sinh cũng không lãng phí tấm tư nữa, dứt khoát từ bỏ luôn.
"Lưu Huy sao?"
Lúc này, Tô Dực Cân ngạc nhiên nhìn cô gái ở phía đằng xa đang tỏ vẻ thẹn thùng kia, thì chợt nhớ tới, cô gái này sao lại giống Lưu Huy thế chứ.
Tô Dực Cân và Lưu Huy, cũng từng chạm mặt nhau, Tô Thương từng đưa Lưu Huy ra chiến trường cứu cô, cho nên Tô Dực Cân có ấn tượng sâu sắc với Lưu Huy khắc sâu ấn.
"Tên anh trai sao?"
Bề ngoài Tô Dực Cân không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ suy đoán.
Cô ấy kết luận, cô gái Lưu Huy tuyệt phẩm ở trước mắt này, chắc chắn là Lưu Huy thuộc hạ của Tô Thương.
Nếu như Tô Thương không ở bên ngoài, thì Tô Dực Cân không dám chắc, nhưng bây giờ, cô ấy lại càng chắc chắn, Lưu Huy chính là người mà mình quen biết.
"Chị… Dực Cân."
Lúc này, Lưu Huy nhìn sang Tô Dực Cân, nói với giọng điệu giả nai: "Tôi nghe anh Long gọi chị là Dực Cân, tôi gọi chị là chị Dực Cân, chị sẽ không tức giận chứ?"
Hả?
Ý gì vậy?
Cậu ta muốn mình cùng phối hợp làm gì sao?
"Chị, đừng đoán mò nữa, anh ta chính là Lưu Huy, vì sự an toàn, bây giờ chị hãy cố tình gây sự với anh ta đi."
Tô Thương bỗng âm thầm truyền tin nói: "Cái tên Long Bình Sinh kia, chắc chắn sẽ mời chị ra khỏi động phủ, còn em, sẽ tìm cơ hội ra tay."
"Như vậy được không thế, các em có gặp nguy hiểm không??" Tô Dực Cân ân cần truyền tin.
"Chị không cần phải lo cho bọn em, em tự biết chừng mực." Tô Thương trấn an nói.
"Được."
Tô Dực Cân đồng ý, sau đó nhận lấy ánh mắt của Lưu Huy, giọng lạnh lùng nói: "Cô kêu ai là chị vậy? Tôi có nói là tôi lớn tuổi hơn cô sao?"
"À cái này..."
Lưu Huy thấy Tô Dực Cân tức giận, vội rụt rè trốn ở sau lưng Long Bình Sinh, nhỏ giọng nói: "Anh Long anh nhìn đi, chị Dực Cân hung dữ thật đấy."
"Lưu Huy, cô đừng sợ, chắc Tô Dực Cân cũng không cố ý tức giận với cô đâu." Long Bình Sinh an ủi.
"Ừm, tôi biết tính tôi yếu đuối, nên chỉ có thể cố nhẫn nhịn thôi."
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Cô gái này tuy đẹp thật, nhưng khí chất có phần lạnh lùng, không cho ai tới gần, không thú vị, quá là nhạt nhẽo. Nếu như là trước kia, Long Bình Sinh sẽ còn cố gắng thêm một chút, tranh thủ theo đuổi đối phương một chút. Nhưng bây giờ đã có mỹ nhân đẹp lạ rồi, Long Bình Sinh cũng không lãng phí tấm tư nữa, dứt khoát từ bỏ luôn. "Lưu Huy sao?" Lúc này, Tô Dực Cân ngạc nhiên nhìn cô gái ở phía đằng xa đang tỏ vẻ thẹn thùng kia, thì chợt nhớ tới, cô gái này sao lại giống Lưu Huy thế chứ. Tô Dực Cân và Lưu Huy, cũng từng chạm mặt nhau, Tô Thương từng đưa Lưu Huy ra chiến trường cứu cô, cho nên Tô Dực Cân có ấn tượng sâu sắc với Lưu Huy khắc sâu ấn. "Tên anh trai sao?" Bề ngoài Tô Dực Cân không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ suy đoán. Cô ấy kết luận, cô gái Lưu Huy tuyệt phẩm ở trước mắt này, chắc chắn là Lưu Huy thuộc hạ của Tô Thương. Nếu như Tô Thương không ở bên ngoài, thì Tô Dực Cân không dám chắc, nhưng bây giờ, cô ấy lại càng chắc chắn, Lưu Huy chính là người mà mình quen biết. "Chị… Dực Cân." Lúc này, Lưu Huy nhìn sang Tô Dực Cân, nói với giọng điệu giả nai: "Tôi nghe anh Long gọi chị là Dực Cân, tôi gọi chị là chị Dực Cân, chị sẽ không tức giận chứ?" Hả? Ý gì vậy? Cậu ta muốn mình cùng phối hợp làm gì sao? "Chị, đừng đoán mò nữa, anh ta chính là Lưu Huy, vì sự an toàn, bây giờ chị hãy cố tình gây sự với anh ta đi." Tô Thương bỗng âm thầm truyền tin nói: "Cái tên Long Bình Sinh kia, chắc chắn sẽ mời chị ra khỏi động phủ, còn em, sẽ tìm cơ hội ra tay." "Như vậy được không thế, các em có gặp nguy hiểm không??" Tô Dực Cân ân cần truyền tin. "Chị không cần phải lo cho bọn em, em tự biết chừng mực." Tô Thương trấn an nói. "Được." Tô Dực Cân đồng ý, sau đó nhận lấy ánh mắt của Lưu Huy, giọng lạnh lùng nói: "Cô kêu ai là chị vậy? Tôi có nói là tôi lớn tuổi hơn cô sao?" "À cái này..." Lưu Huy thấy Tô Dực Cân tức giận, vội rụt rè trốn ở sau lưng Long Bình Sinh, nhỏ giọng nói: "Anh Long anh nhìn đi, chị Dực Cân hung dữ thật đấy." "Lưu Huy, cô đừng sợ, chắc Tô Dực Cân cũng không cố ý tức giận với cô đâu." Long Bình Sinh an ủi. "Ừm, tôi biết tính tôi yếu đuối, nên chỉ có thể cố nhẫn nhịn thôi."