“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 2052
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương rời khỏi hoàng cung, trực tiếp đi đến chỗ máy bay trực thăng đậu. Lúc này. Lão già không đứng đắn Trương Trọng Ngu vẫn còn đang dụ dỗ Lưu Huy giả gái. Lưu Huy cũng có ý muốn trêu chọc Trương Trọng Ngu, hai người vừa nói vừa cười, hình ảnh rất tốt đẹp. Tô Dực Cân thì đứng ở một bên lo lắng chờ đợi Tô Thương trở về. Thấy Tô Thương xuất hiện, Tô Dực Cân thông vội vàng tiến lên hỏi: "Em trai, em không giết Long Hành Thiên chứ?" "Em không." Tô Thương lắc đầu một cái, lại nói: "Nhưng anh ta đã thừa nhận chuyện này, đúng là anh ta muốn lợi dụng chị để dụ em đến núi Vân Cương, muốn mượn tay em để xóa bỏ Long Bình Sinh." "Em đã trừng phạt anh ta rồi, chị, sau này chị đừng làm chiến thần Dực Cân gì nữa, đừng tham gia vào mấy cuộc tranh đấu này." Tô Thương nói. "Ừ." Tô Dực Cân gật đầu nói: "Bây giờ năm quận mười sáu nước đã ổn định rồi, cũng không có chiến sự nữa, sau này chị sẽ chuyên tâm tu luyện." "Được." Tô Thương cười nói: "Như vậy đi, chị, lát nữa em sẽ sắp xếp người đưa chị trở về núi Côn Luân, cha và ông nội đều đang ở đó." "Em không về sao?" Tô Dực Cân hỏi. "Em còn có việc phải xử lý." Tô Thương thuận miệng nói. "Vậy cũng được." Tô Dực Cân không hỏi, cô ấy biết bây giờ mình không giúp được Tô Thương cái gì, ở lại bên cạnh Tô Thương chỉ làm tăng thêm phiền toái. Sau đó. Tô Thương khẽ suy nghĩ, đưa Tô Thanh Y từ trong tháp Hư Không ra, dặn dò Tô Thanh Y hộ tống chị trở về núi Côn Luân. Mà anh và Trương Trọng Ngu thì ngồi trên trực thăng do Lưu Huy lái trở lại Giang Bắc. Bên kia. Sau khi Tô Tinh Hà rời khỏi nguyệt đàm ở đất tổ nhà họ Tây, vốn định đến Vân Cương, dù sao cậu bé nghe nói ở Vân Cương toàn người đẹp. Nhưng cậu bé không ngờ được là vừa ra khỏi nguyệt đàm không bao lâu, cậu bé đã bị một lão già theo dõi.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương rời khỏi hoàng cung, trực tiếp đi đến chỗ máy bay trực thăng đậu. Lúc này. Lão già không đứng đắn Trương Trọng Ngu vẫn còn đang dụ dỗ Lưu Huy giả gái. Lưu Huy cũng có ý muốn trêu chọc Trương Trọng Ngu, hai người vừa nói vừa cười, hình ảnh rất tốt đẹp. Tô Dực Cân thì đứng ở một bên lo lắng chờ đợi Tô Thương trở về. Thấy Tô Thương xuất hiện, Tô Dực Cân thông vội vàng tiến lên hỏi: "Em trai, em không giết Long Hành Thiên chứ?" "Em không." Tô Thương lắc đầu một cái, lại nói: "Nhưng anh ta đã thừa nhận chuyện này, đúng là anh ta muốn lợi dụng chị để dụ em đến núi Vân Cương, muốn mượn tay em để xóa bỏ Long Bình Sinh." "Em đã trừng phạt anh ta rồi, chị, sau này chị đừng làm chiến thần Dực Cân gì nữa, đừng tham gia vào mấy cuộc tranh đấu này." Tô Thương nói. "Ừ." Tô Dực Cân gật đầu nói: "Bây giờ năm quận mười sáu nước đã ổn định rồi, cũng không có chiến sự nữa, sau này chị sẽ chuyên tâm tu luyện." "Được." Tô Thương cười nói: "Như vậy đi, chị, lát nữa em sẽ sắp xếp người đưa chị trở về núi Côn Luân, cha và ông nội đều đang ở đó." "Em không về sao?" Tô Dực Cân hỏi. "Em còn có việc phải xử lý." Tô Thương thuận miệng nói. "Vậy cũng được." Tô Dực Cân không hỏi, cô ấy biết bây giờ mình không giúp được Tô Thương cái gì, ở lại bên cạnh Tô Thương chỉ làm tăng thêm phiền toái. Sau đó. Tô Thương khẽ suy nghĩ, đưa Tô Thanh Y từ trong tháp Hư Không ra, dặn dò Tô Thanh Y hộ tống chị trở về núi Côn Luân. Mà anh và Trương Trọng Ngu thì ngồi trên trực thăng do Lưu Huy lái trở lại Giang Bắc. Bên kia. Sau khi Tô Tinh Hà rời khỏi nguyệt đàm ở đất tổ nhà họ Tây, vốn định đến Vân Cương, dù sao cậu bé nghe nói ở Vân Cương toàn người đẹp. Nhưng cậu bé không ngờ được là vừa ra khỏi nguyệt đàm không bao lâu, cậu bé đã bị một lão già theo dõi.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Tô Thương rời khỏi hoàng cung, trực tiếp đi đến chỗ máy bay trực thăng đậu. Lúc này. Lão già không đứng đắn Trương Trọng Ngu vẫn còn đang dụ dỗ Lưu Huy giả gái. Lưu Huy cũng có ý muốn trêu chọc Trương Trọng Ngu, hai người vừa nói vừa cười, hình ảnh rất tốt đẹp. Tô Dực Cân thì đứng ở một bên lo lắng chờ đợi Tô Thương trở về. Thấy Tô Thương xuất hiện, Tô Dực Cân thông vội vàng tiến lên hỏi: "Em trai, em không giết Long Hành Thiên chứ?" "Em không." Tô Thương lắc đầu một cái, lại nói: "Nhưng anh ta đã thừa nhận chuyện này, đúng là anh ta muốn lợi dụng chị để dụ em đến núi Vân Cương, muốn mượn tay em để xóa bỏ Long Bình Sinh." "Em đã trừng phạt anh ta rồi, chị, sau này chị đừng làm chiến thần Dực Cân gì nữa, đừng tham gia vào mấy cuộc tranh đấu này." Tô Thương nói. "Ừ." Tô Dực Cân gật đầu nói: "Bây giờ năm quận mười sáu nước đã ổn định rồi, cũng không có chiến sự nữa, sau này chị sẽ chuyên tâm tu luyện." "Được." Tô Thương cười nói: "Như vậy đi, chị, lát nữa em sẽ sắp xếp người đưa chị trở về núi Côn Luân, cha và ông nội đều đang ở đó." "Em không về sao?" Tô Dực Cân hỏi. "Em còn có việc phải xử lý." Tô Thương thuận miệng nói. "Vậy cũng được." Tô Dực Cân không hỏi, cô ấy biết bây giờ mình không giúp được Tô Thương cái gì, ở lại bên cạnh Tô Thương chỉ làm tăng thêm phiền toái. Sau đó. Tô Thương khẽ suy nghĩ, đưa Tô Thanh Y từ trong tháp Hư Không ra, dặn dò Tô Thanh Y hộ tống chị trở về núi Côn Luân. Mà anh và Trương Trọng Ngu thì ngồi trên trực thăng do Lưu Huy lái trở lại Giang Bắc. Bên kia. Sau khi Tô Tinh Hà rời khỏi nguyệt đàm ở đất tổ nhà họ Tây, vốn định đến Vân Cương, dù sao cậu bé nghe nói ở Vân Cương toàn người đẹp. Nhưng cậu bé không ngờ được là vừa ra khỏi nguyệt đàm không bao lâu, cậu bé đã bị một lão già theo dõi.