“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn…
Chương 2087
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Vương Dương Minh hưng phấn nói: "Có vợ như vậy, chẳng trách cậu đi được đến mấy quán bar thường xuyên mà chưa từng bị bắt." "Trời ạ, ông im miệng ngay!" Tô Thương mặt đen lại, nói ra: "Cmn ai nói tôi hay đi quán bar hả, nói bậy cái gì thế!" "Giả vờ cái gì chứ, tôi là Vương Dương Minh tính toán không chút sơ hở đây, mặc dù cậu có được may mắn bên mình, nhưng tôi tính toán cuộc sống riêng tư của cậu, không ảnh hưởng đến may mắn của cậu, tất nhiên cũng sẽ không phải chịu phản phệ rồi." Vương Dương Minh bĩu môi nói: "Không lừa gì cậu, lúc tôi ở rể giặt quần áo lót cho mẹ vợ, nhàn đến phát chán, thường xuyên tính cho cậu, nên tôi đối với cậu rõ như lòng bàn tay, đế chuyện cậu có mấy cô gái bên cạnh, tôi còn rõ như lòng bàn tay." "Móa, ông có phải là bi3n thái không vậy, thân là một đạo sĩ, phải lấy gia đạo làm gương mẫu chứ, rảnh tới mức nhức cả "trứng" à, ông tính cho tôi luôn sao?" Tô Thương hùng hổ nói: "Còn nữa, cmn ông có thể nghiêm túc một chút được không hả, nhìn cách ông nói chuyện, có chút giống lão môn chủ Thiên Cơ Môn hay sao chứ?" "Aiya, tôi cũng không muốn thế này, nhập thế đã lâu như vậy, tôi muốn cũng không đổi được nữa rồi." Vương Dương Minh nói nghiêm túc: "Tôn kính thiên thượng là vô hạn, phật gia nói rượu thịt xuyên qua ruột, phật tổ giữ trong lòng, tôi chỉ là ưa thích chém gió mà thôi, chắc chắn lão đạo tổ, ông ấy sẽ tha thứ cho tôi." "Cái thứ đồ gì thế này, sớm biết thế này thì đã không cứu ông, để ông ở lại sở cảnh sát rồi." Tô Thương lườm Vương Dương Minh, lười nhác nói chuyện với ông ấy, nên nói: "Vợ à, lên xe đi, chúng ta đi." "Tô Thương, em thấy ông ấy nói chuyện với anh thật sự cảm thấy thú vị mà." Ai ngờ, Lý Nguyệt lại cười một tiếng, mở miệng nói: "Vương tiên sinh, ông còn chưa ăn sáng mà, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bánh bao hấp đi, trên đường đi ông nói cho tôi nghe một chút, Tô Thương có hồng nhan tri kỷ nào." "Hì hì, được, cô Thiên Sơn Tuyết, cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đem những chuyện mà tôi biết, nói hết cho cô nghe." Vương Dương Minh cười nói. "Tôi không phải là Thiên Sơn Tuyết, tôi là Lý Nguyệt." Lý Nguyệt khẽ cười nói. "Ai ya, má ơi, thật ngại quá, tôi nhận nhầm người, vừa rồi lão đệ gọi là vợ, tôi còn tưởng là Thiên Sơn Tuyết của núi Cửu Phong." vmd vỗ đầu một cái, làm bộ như kịp phản ứng lại, nói tiếp: "Thì ra cô là Lý Nguyệt tiểu thư à, tôi hiểu rồi, chẳng trách lão đệ gọi cô là vợ, hai người đã có hôn ước với nhau rồi." "Cmn!" Tô Thương mặt vô cùng đen lại, nghiến răng nói: "Ông giả vờ tôi phải không, với năng lực của ông, tính toán một chút chẳng phải biết được thân phận của vợ tôi hay sao, cố ý nhắc đến Tuyết Nhi, là muốn châm chọc vào mối quan hệ của tôi và vợ tôi phải không, cmn, Vương Dương Minh, tâm tư của ông sao lại độc ác như vậy chứ!" "Tô lão đệ, tôi thật sự là nhận nhầm người mà, đều tại tôi không tốt, cậu muốn chửi thì chửi đi." Vương Dương Minh bất đắc dĩ nói. "Móa!" Tô Thương chửi thề, nếu không phải cân nhắc đến chuyện đánh không lại Vương Dương Minh, thì anh đã sớm ra tay trừng trị cái tên Vương Dương Minh rồi.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Vương Dương Minh hưng phấn nói: "Có vợ như vậy, chẳng trách cậu đi được đến mấy quán bar thường xuyên mà chưa từng bị bắt." "Trời ạ, ông im miệng ngay!" Tô Thương mặt đen lại, nói ra: "Cmn ai nói tôi hay đi quán bar hả, nói bậy cái gì thế!" "Giả vờ cái gì chứ, tôi là Vương Dương Minh tính toán không chút sơ hở đây, mặc dù cậu có được may mắn bên mình, nhưng tôi tính toán cuộc sống riêng tư của cậu, không ảnh hưởng đến may mắn của cậu, tất nhiên cũng sẽ không phải chịu phản phệ rồi." Vương Dương Minh bĩu môi nói: "Không lừa gì cậu, lúc tôi ở rể giặt quần áo lót cho mẹ vợ, nhàn đến phát chán, thường xuyên tính cho cậu, nên tôi đối với cậu rõ như lòng bàn tay, đế chuyện cậu có mấy cô gái bên cạnh, tôi còn rõ như lòng bàn tay." "Móa, ông có phải là bi3n thái không vậy, thân là một đạo sĩ, phải lấy gia đạo làm gương mẫu chứ, rảnh tới mức nhức cả "trứng" à, ông tính cho tôi luôn sao?" Tô Thương hùng hổ nói: "Còn nữa, cmn ông có thể nghiêm túc một chút được không hả, nhìn cách ông nói chuyện, có chút giống lão môn chủ Thiên Cơ Môn hay sao chứ?" "Aiya, tôi cũng không muốn thế này, nhập thế đã lâu như vậy, tôi muốn cũng không đổi được nữa rồi." Vương Dương Minh nói nghiêm túc: "Tôn kính thiên thượng là vô hạn, phật gia nói rượu thịt xuyên qua ruột, phật tổ giữ trong lòng, tôi chỉ là ưa thích chém gió mà thôi, chắc chắn lão đạo tổ, ông ấy sẽ tha thứ cho tôi." "Cái thứ đồ gì thế này, sớm biết thế này thì đã không cứu ông, để ông ở lại sở cảnh sát rồi." Tô Thương lườm Vương Dương Minh, lười nhác nói chuyện với ông ấy, nên nói: "Vợ à, lên xe đi, chúng ta đi." "Tô Thương, em thấy ông ấy nói chuyện với anh thật sự cảm thấy thú vị mà." Ai ngờ, Lý Nguyệt lại cười một tiếng, mở miệng nói: "Vương tiên sinh, ông còn chưa ăn sáng mà, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bánh bao hấp đi, trên đường đi ông nói cho tôi nghe một chút, Tô Thương có hồng nhan tri kỷ nào." "Hì hì, được, cô Thiên Sơn Tuyết, cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đem những chuyện mà tôi biết, nói hết cho cô nghe." Vương Dương Minh cười nói. "Tôi không phải là Thiên Sơn Tuyết, tôi là Lý Nguyệt." Lý Nguyệt khẽ cười nói. "Ai ya, má ơi, thật ngại quá, tôi nhận nhầm người, vừa rồi lão đệ gọi là vợ, tôi còn tưởng là Thiên Sơn Tuyết của núi Cửu Phong." vmd vỗ đầu một cái, làm bộ như kịp phản ứng lại, nói tiếp: "Thì ra cô là Lý Nguyệt tiểu thư à, tôi hiểu rồi, chẳng trách lão đệ gọi cô là vợ, hai người đã có hôn ước với nhau rồi." "Cmn!" Tô Thương mặt vô cùng đen lại, nghiến răng nói: "Ông giả vờ tôi phải không, với năng lực của ông, tính toán một chút chẳng phải biết được thân phận của vợ tôi hay sao, cố ý nhắc đến Tuyết Nhi, là muốn châm chọc vào mối quan hệ của tôi và vợ tôi phải không, cmn, Vương Dương Minh, tâm tư của ông sao lại độc ác như vậy chứ!" "Tô lão đệ, tôi thật sự là nhận nhầm người mà, đều tại tôi không tốt, cậu muốn chửi thì chửi đi." Vương Dương Minh bất đắc dĩ nói. "Móa!" Tô Thương chửi thề, nếu không phải cân nhắc đến chuyện đánh không lại Vương Dương Minh, thì anh đã sớm ra tay trừng trị cái tên Vương Dương Minh rồi.
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu TiênTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân“Địa Ngục Cửu U! Dám giam cầm Huyền Thiên Tiên Đế ta sao, ông đây dù cho tự làm nổ đan điền của mình cũng sẽ san bằng nơi khốn khổ này. “Đến đây, hủy diệt hết đi!” Giang Bắc, bệnh viện nhân dân đệ nhất, phòng bệnh Vip. Một thanh niên mặc đồng phục bệnh viện, đột nhiên ngồi dậy, thần sắc hoảng loạn. Nhưng sau khi nhìn rõ môi trường xung quanh,vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, nhưng hơn hết là niềm vui mừng: “Ở đây là...trái đất?” “Huyền Thiên Tiên Đế ta đã trở về rồi sao?” “Ha ha” “Thật không ngờ san bằng địa ngục Cửu U lại có thể trở về trái đất, sướng quá đi mất!” “Đây là quyết định chính xác nhất trong mười vạn năm tu luyện của bổn Tiên đế, san bằng là tốt, san bằng là tốt mà!” Sau khi phấn khích xong, Huyền Thiên Tiên Đế phát hiện ra sức mạnh làm rung chuyển trời đất của mình cũng đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh còn có mười mấy người đàn ông mặc đồng phục, canh gác hết sức nghiêm ngặt. Nhìn thấy anh tỉnh lại, mấy người đàn ông mặc đồng phục vô cùng phấn khích chăm chú nhìn vào anh. Nhìn… Vương Dương Minh hưng phấn nói: "Có vợ như vậy, chẳng trách cậu đi được đến mấy quán bar thường xuyên mà chưa từng bị bắt." "Trời ạ, ông im miệng ngay!" Tô Thương mặt đen lại, nói ra: "Cmn ai nói tôi hay đi quán bar hả, nói bậy cái gì thế!" "Giả vờ cái gì chứ, tôi là Vương Dương Minh tính toán không chút sơ hở đây, mặc dù cậu có được may mắn bên mình, nhưng tôi tính toán cuộc sống riêng tư của cậu, không ảnh hưởng đến may mắn của cậu, tất nhiên cũng sẽ không phải chịu phản phệ rồi." Vương Dương Minh bĩu môi nói: "Không lừa gì cậu, lúc tôi ở rể giặt quần áo lót cho mẹ vợ, nhàn đến phát chán, thường xuyên tính cho cậu, nên tôi đối với cậu rõ như lòng bàn tay, đế chuyện cậu có mấy cô gái bên cạnh, tôi còn rõ như lòng bàn tay." "Móa, ông có phải là bi3n thái không vậy, thân là một đạo sĩ, phải lấy gia đạo làm gương mẫu chứ, rảnh tới mức nhức cả "trứng" à, ông tính cho tôi luôn sao?" Tô Thương hùng hổ nói: "Còn nữa, cmn ông có thể nghiêm túc một chút được không hả, nhìn cách ông nói chuyện, có chút giống lão môn chủ Thiên Cơ Môn hay sao chứ?" "Aiya, tôi cũng không muốn thế này, nhập thế đã lâu như vậy, tôi muốn cũng không đổi được nữa rồi." Vương Dương Minh nói nghiêm túc: "Tôn kính thiên thượng là vô hạn, phật gia nói rượu thịt xuyên qua ruột, phật tổ giữ trong lòng, tôi chỉ là ưa thích chém gió mà thôi, chắc chắn lão đạo tổ, ông ấy sẽ tha thứ cho tôi." "Cái thứ đồ gì thế này, sớm biết thế này thì đã không cứu ông, để ông ở lại sở cảnh sát rồi." Tô Thương lườm Vương Dương Minh, lười nhác nói chuyện với ông ấy, nên nói: "Vợ à, lên xe đi, chúng ta đi." "Tô Thương, em thấy ông ấy nói chuyện với anh thật sự cảm thấy thú vị mà." Ai ngờ, Lý Nguyệt lại cười một tiếng, mở miệng nói: "Vương tiên sinh, ông còn chưa ăn sáng mà, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bánh bao hấp đi, trên đường đi ông nói cho tôi nghe một chút, Tô Thương có hồng nhan tri kỷ nào." "Hì hì, được, cô Thiên Sơn Tuyết, cô yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ đem những chuyện mà tôi biết, nói hết cho cô nghe." Vương Dương Minh cười nói. "Tôi không phải là Thiên Sơn Tuyết, tôi là Lý Nguyệt." Lý Nguyệt khẽ cười nói. "Ai ya, má ơi, thật ngại quá, tôi nhận nhầm người, vừa rồi lão đệ gọi là vợ, tôi còn tưởng là Thiên Sơn Tuyết của núi Cửu Phong." vmd vỗ đầu một cái, làm bộ như kịp phản ứng lại, nói tiếp: "Thì ra cô là Lý Nguyệt tiểu thư à, tôi hiểu rồi, chẳng trách lão đệ gọi cô là vợ, hai người đã có hôn ước với nhau rồi." "Cmn!" Tô Thương mặt vô cùng đen lại, nghiến răng nói: "Ông giả vờ tôi phải không, với năng lực của ông, tính toán một chút chẳng phải biết được thân phận của vợ tôi hay sao, cố ý nhắc đến Tuyết Nhi, là muốn châm chọc vào mối quan hệ của tôi và vợ tôi phải không, cmn, Vương Dương Minh, tâm tư của ông sao lại độc ác như vậy chứ!" "Tô lão đệ, tôi thật sự là nhận nhầm người mà, đều tại tôi không tốt, cậu muốn chửi thì chửi đi." Vương Dương Minh bất đắc dĩ nói. "Móa!" Tô Thương chửi thề, nếu không phải cân nhắc đến chuyện đánh không lại Vương Dương Minh, thì anh đã sớm ra tay trừng trị cái tên Vương Dương Minh rồi.