Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 235
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 235Chung Phi Vũ khinh bỉ nhìn Trình Kiêu, liền dời ánh mắt về phía nơi khác, một mặt khinh thường. Đối với loại lừa đảo giả mạo thần y, cô gặp nhiều rồi.“Lừa đảo, cút ra ngoài đi!” Các bạn học nhao nhao quát mắng.Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình cũng nhíu mày nhìn về phía Ninh Cát Sơn, Tô Thanh Nham nhỏ giọng hỏi thăm: “Viện trưởng Ninh, sao ông cũng nhìn nhầm? Loại kẻ lừa đảo này mà ông cũng bị lừa ư?”Ninh Cát Sơn nhíu mày, ông ta không nghĩ tới lại có người sẽ nhận ra thân phận Trình Kiêu.Nhưng là, mặc kệ Trình Kiêu trước kia là hạng người gì, từ khi Trình Kiêu dùng cách chưng cốt cứu bệnh nhân mắc bệnh nan y, Ninh Cát Sơn liền tin tưởng không nghi ngờ với y thuật của Trình Kiêu.Ninh Cát Sơn mắt nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không hề tức giận, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, vội vàng duỗi hai tay ra hiệu mọi người im lặng, giải thích về phía mọi người.“Các vị bạn học, mọi người yên lặng một chút!”“Có lẽ trước đây các cậu quen biết Trình thần y, có điều kia là trước kia. Y thuật của Trình thần y là tôi tận mắt chứng kiến, tôi nguyện ý dùng danh dự đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”Trương Nham kinh ngạc hỏi: “Viện trưởng Ninh, nhóc con kia cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì? Vậy mà ông lại tin tưởng cậu ta như vậy!”Ninh Cát Sơn nghiêm túc hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi giống như là ăn bùa mê thuốc lú sao?”Trương Nham lập tức bị dọa không dám lên tiếng, Ninh Cát Sơn là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân, hắn ta chỉ là một học sinh, thân phận địa vị chênh lệch rất xa. Vừa rồi chất vấn Ninh Cát Sơn, đã rất vô lễ.Ninh Cát Sơn cũng không ỷ thế hiếp người, cao giọng nói: “Mọi người yên tâm, tôi dám dùng tính mệnh tự thân đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”“Có lẽ trước đó các cậu có chỗ hiểu lầm với Trình thần y, nhưng là, mời mọi người tin tưởng tôi, từ nay về sau, các cậu tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dị nghị gì với Trình thần y!”Nhìn thấy Ninh Cát Sơn tận lực bảo vệ Trình Kiêu, Trương Nham mặc dù hoàn toàn không tin Trình Kiêu là thần y, nhưng cũng không dám làm trái lại Ninh Cát Sơn.Những bạn học khác hơn phân nửa cũng nghĩ giống Trương Nham.Nhìn thấy các bạn học đều giữ im lặng, nhưng vẫn là khinh bỉ nhìn về phía Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn biết trong lòng bọn họ vẫn là chưa tin mình.Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Nhưng mà, Ninh Cát Sơn cũng không giải thích nhiều, coi như ông ta nói rách mồm, cũng không hiệu quả bằng một hồi để Trình Kiêu dùng hành động thực tế chứng minh.Tô Thanh Nham và Mạc Hoa Đình tự nhiên cũng không tin, bởi vì Trình Kiêu thực sự quá trẻ tuổi.Các bạn học e ngại thân phận Ninh Cát Sơn, nhưng thân phận hai người Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình tương đương Ninh Cát Sơn, bọn họ không sợ.“Viện trưởng Ninh, ông xác định mình không bị lừa? Tuổi của cậu ta thực sự quá trẻ!” Mạc Hoa Đình lặng lẽ nhỏ giọng hỏi.Tô Thanh Nham cũng nghi ngờ nhìn Ninh Cát Sơn, hiển nhiên, ông ta cũng nghi vấn như Mạc Hoa Đình.Ninh Cát Sơn bảo đảm nói: “Mạc lão, hiệu trưởng Tô, các ông cứ yên tâm đi, tôi nguyện ý lấy tính mệnh làm đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo!”Mạc Hoa Đình mắt nhìn Trình Kiêu khoanh tay, một mặt đạm mạc, gật đầu nói: “Được, tôi tin tưởng ông!”“Cám ơn Mạc lão!” Ninh Cát Sơn vui vẻ nói.Mạc Hoa Đình nói: “Người đều đông đủ, chúng ta nhất định phải tuyển xong thí sinh trước khi người bên Tần Châu đến!”
CHƯƠNG 235
Chung Phi Vũ khinh bỉ nhìn Trình Kiêu, liền dời ánh mắt về phía nơi khác, một mặt khinh thường. Đối với loại lừa đảo giả mạo thần y, cô gặp nhiều rồi.
“Lừa đảo, cút ra ngoài đi!” Các bạn học nhao nhao quát mắng.
Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình cũng nhíu mày nhìn về phía Ninh Cát Sơn, Tô Thanh Nham nhỏ giọng hỏi thăm: “Viện trưởng Ninh, sao ông cũng nhìn nhầm? Loại kẻ lừa đảo này mà ông cũng bị lừa ư?”
Ninh Cát Sơn nhíu mày, ông ta không nghĩ tới lại có người sẽ nhận ra thân phận Trình Kiêu.
Nhưng là, mặc kệ Trình Kiêu trước kia là hạng người gì, từ khi Trình Kiêu dùng cách chưng cốt cứu bệnh nhân mắc bệnh nan y, Ninh Cát Sơn liền tin tưởng không nghi ngờ với y thuật của Trình Kiêu.
Ninh Cát Sơn mắt nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không hề tức giận, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, vội vàng duỗi hai tay ra hiệu mọi người im lặng, giải thích về phía mọi người.
“Các vị bạn học, mọi người yên lặng một chút!”
“Có lẽ trước đây các cậu quen biết Trình thần y, có điều kia là trước kia. Y thuật của Trình thần y là tôi tận mắt chứng kiến, tôi nguyện ý dùng danh dự đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”
Trương Nham kinh ngạc hỏi: “Viện trưởng Ninh, nhóc con kia cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì? Vậy mà ông lại tin tưởng cậu ta như vậy!”
Ninh Cát Sơn nghiêm túc hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi giống như là ăn bùa mê thuốc lú sao?”
Trương Nham lập tức bị dọa không dám lên tiếng, Ninh Cát Sơn là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân, hắn ta chỉ là một học sinh, thân phận địa vị chênh lệch rất xa. Vừa rồi chất vấn Ninh Cát Sơn, đã rất vô lễ.
Ninh Cát Sơn cũng không ỷ thế hiếp người, cao giọng nói: “Mọi người yên tâm, tôi dám dùng tính mệnh tự thân đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”
“Có lẽ trước đó các cậu có chỗ hiểu lầm với Trình thần y, nhưng là, mời mọi người tin tưởng tôi, từ nay về sau, các cậu tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dị nghị gì với Trình thần y!”
Nhìn thấy Ninh Cát Sơn tận lực bảo vệ Trình Kiêu, Trương Nham mặc dù hoàn toàn không tin Trình Kiêu là thần y, nhưng cũng không dám làm trái lại Ninh Cát Sơn.
Những bạn học khác hơn phân nửa cũng nghĩ giống Trương Nham.
Nhìn thấy các bạn học đều giữ im lặng, nhưng vẫn là khinh bỉ nhìn về phía Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn biết trong lòng bọn họ vẫn là chưa tin mình.
Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng mà, Ninh Cát Sơn cũng không giải thích nhiều, coi như ông ta nói rách mồm, cũng không hiệu quả bằng một hồi để Trình Kiêu dùng hành động thực tế chứng minh.
Tô Thanh Nham và Mạc Hoa Đình tự nhiên cũng không tin, bởi vì Trình Kiêu thực sự quá trẻ tuổi.
Các bạn học e ngại thân phận Ninh Cát Sơn, nhưng thân phận hai người Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình tương đương Ninh Cát Sơn, bọn họ không sợ.
“Viện trưởng Ninh, ông xác định mình không bị lừa? Tuổi của cậu ta thực sự quá trẻ!” Mạc Hoa Đình lặng lẽ nhỏ giọng hỏi.
Tô Thanh Nham cũng nghi ngờ nhìn Ninh Cát Sơn, hiển nhiên, ông ta cũng nghi vấn như Mạc Hoa Đình.
Ninh Cát Sơn bảo đảm nói: “Mạc lão, hiệu trưởng Tô, các ông cứ yên tâm đi, tôi nguyện ý lấy tính mệnh làm đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo!”
Mạc Hoa Đình mắt nhìn Trình Kiêu khoanh tay, một mặt đạm mạc, gật đầu nói: “Được, tôi tin tưởng ông!”
“Cám ơn Mạc lão!” Ninh Cát Sơn vui vẻ nói.
Mạc Hoa Đình nói: “Người đều đông đủ, chúng ta nhất định phải tuyển xong thí sinh trước khi người bên Tần Châu đến!”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 235Chung Phi Vũ khinh bỉ nhìn Trình Kiêu, liền dời ánh mắt về phía nơi khác, một mặt khinh thường. Đối với loại lừa đảo giả mạo thần y, cô gặp nhiều rồi.“Lừa đảo, cút ra ngoài đi!” Các bạn học nhao nhao quát mắng.Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình cũng nhíu mày nhìn về phía Ninh Cát Sơn, Tô Thanh Nham nhỏ giọng hỏi thăm: “Viện trưởng Ninh, sao ông cũng nhìn nhầm? Loại kẻ lừa đảo này mà ông cũng bị lừa ư?”Ninh Cát Sơn nhíu mày, ông ta không nghĩ tới lại có người sẽ nhận ra thân phận Trình Kiêu.Nhưng là, mặc kệ Trình Kiêu trước kia là hạng người gì, từ khi Trình Kiêu dùng cách chưng cốt cứu bệnh nhân mắc bệnh nan y, Ninh Cát Sơn liền tin tưởng không nghi ngờ với y thuật của Trình Kiêu.Ninh Cát Sơn mắt nhìn Trình Kiêu, phát hiện Trình Kiêu cũng không hề tức giận, gánh nặng trong lòng liền được giải khai, vội vàng duỗi hai tay ra hiệu mọi người im lặng, giải thích về phía mọi người.“Các vị bạn học, mọi người yên lặng một chút!”“Có lẽ trước đây các cậu quen biết Trình thần y, có điều kia là trước kia. Y thuật của Trình thần y là tôi tận mắt chứng kiến, tôi nguyện ý dùng danh dự đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”Trương Nham kinh ngạc hỏi: “Viện trưởng Ninh, nhóc con kia cho ông ăn bùa mê thuốc lú gì? Vậy mà ông lại tin tưởng cậu ta như vậy!”Ninh Cát Sơn nghiêm túc hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy tôi giống như là ăn bùa mê thuốc lú sao?”Trương Nham lập tức bị dọa không dám lên tiếng, Ninh Cát Sơn là viện trưởng bệnh viện Nhân Dân, hắn ta chỉ là một học sinh, thân phận địa vị chênh lệch rất xa. Vừa rồi chất vấn Ninh Cát Sơn, đã rất vô lễ.Ninh Cát Sơn cũng không ỷ thế hiếp người, cao giọng nói: “Mọi người yên tâm, tôi dám dùng tính mệnh tự thân đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải lừa đảo.”“Có lẽ trước đó các cậu có chỗ hiểu lầm với Trình thần y, nhưng là, mời mọi người tin tưởng tôi, từ nay về sau, các cậu tuyệt đối sẽ không có bất kỳ dị nghị gì với Trình thần y!”Nhìn thấy Ninh Cát Sơn tận lực bảo vệ Trình Kiêu, Trương Nham mặc dù hoàn toàn không tin Trình Kiêu là thần y, nhưng cũng không dám làm trái lại Ninh Cát Sơn.Những bạn học khác hơn phân nửa cũng nghĩ giống Trương Nham.Nhìn thấy các bạn học đều giữ im lặng, nhưng vẫn là khinh bỉ nhìn về phía Trình Kiêu, Ninh Cát Sơn biết trong lòng bọn họ vẫn là chưa tin mình.Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Nhưng mà, Ninh Cát Sơn cũng không giải thích nhiều, coi như ông ta nói rách mồm, cũng không hiệu quả bằng một hồi để Trình Kiêu dùng hành động thực tế chứng minh.Tô Thanh Nham và Mạc Hoa Đình tự nhiên cũng không tin, bởi vì Trình Kiêu thực sự quá trẻ tuổi.Các bạn học e ngại thân phận Ninh Cát Sơn, nhưng thân phận hai người Tô Thanh Nham cùng Mạc Hoa Đình tương đương Ninh Cát Sơn, bọn họ không sợ.“Viện trưởng Ninh, ông xác định mình không bị lừa? Tuổi của cậu ta thực sự quá trẻ!” Mạc Hoa Đình lặng lẽ nhỏ giọng hỏi.Tô Thanh Nham cũng nghi ngờ nhìn Ninh Cát Sơn, hiển nhiên, ông ta cũng nghi vấn như Mạc Hoa Đình.Ninh Cát Sơn bảo đảm nói: “Mạc lão, hiệu trưởng Tô, các ông cứ yên tâm đi, tôi nguyện ý lấy tính mệnh làm đảm bảo, Trình thần y tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo!”Mạc Hoa Đình mắt nhìn Trình Kiêu khoanh tay, một mặt đạm mạc, gật đầu nói: “Được, tôi tin tưởng ông!”“Cám ơn Mạc lão!” Ninh Cát Sơn vui vẻ nói.Mạc Hoa Đình nói: “Người đều đông đủ, chúng ta nhất định phải tuyển xong thí sinh trước khi người bên Tần Châu đến!”