Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 304
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 304Người đàn ông trung niên bên cạnh Hàn Quốc Mạnh cười ha hả hỏi: “Hàn lão đại, nhóc con này là ai vậy? Thật ngông cuồng!”Hàn Quốc Mạnh hừ lạnh một tiếng: “Bạn học cháu gái tôi, không nghĩ tới vậy mà tới nơi này.”“À a, thì ra là vậy. Có điều, tiểu cô nương bên cạnh cậu ta trông khá xinh ha ha!”Hàn Quốc Mạnh liếc ông ta một cái, nói: “Trịnh lão đại, nghe nói lần này con gái bảo bối của ông kia cũng tới, với cô bé kia, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu đâu!”Trịnh Thiên Hóa lập tức im lặng: “Hàn lão đại, đồ lảm nhảm nhà ông. . . . . . Thật sự là, đi đây!”Hàn Quốc Mạnh cùng đại lão Miên Dương Trịnh Thiên Hóa đi vào câu lạc bộ.Trình Kiêu được Tiểu Ngọc dẫn theo, đi dạo trên đường phố náo nhiệt.“Tôi phải xưng hô ngài như thế nào ạ?” Tiểu Ngọc hỏi.“Tôi tên là Trình Kiêu.” Trình Kiêu thản nhiên nói.“Vậy tôi gọi ngài Trình đại ca đi!” Tiểu Ngọc vui sướng nói.“Được.”Đi vào bên ngoài, Tiểu Ngọc không còn khẩn trương, trở nên hoạt bát, cũng nói nhiều hơn.Đây mới là dáng vẻ cô gái mười tám mười chín tuổi hẳn có.“Trình đại ca, trấn Bắc Nham có rất nhiều chỗ chơi vui, mà ở chỗ khác không thấy đâu. Anh thích chơi cái gì, tôi có thể dẫn anh đi!”“Vậy cô nói một chút, nơi này có gì vui?” Trình Kiêu thuận miệng hỏi.“Hắc quyền anh nghe nói qua sao? Rất khốc liệt, kiểu có án mạng ấy! Còn có sòng bạc, sòng bạc, giống như trên TV ấy!” Tiểu Ngọc thần bí nói.Lúc này, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: “Trình Kiêu!”Trình Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ, ngoắc anh.“Thật sự chính là cậu à!” Hai người đi đến bên người Trình Kiêu, thanh niên kia hơi kinh ngạc nói.Trình Kiêu nhìn hai người một chút, nhớ lại thân phận hai người này.Anh em Trần gia, Trần Minh Vượng và Trần Phương, lớp mười một đột nhiên chuyển trường, cả lớp cũng không biết nguyên nhân gì.Sau này mới nghe người ta nói, cha của bọn họ phát tài, sau đó đem đón hai an anh đi.Từ ăn mặc hai người này mà nhìn, đồn đại hẳn là thật .Có điều kiếp trước từ lúc bọn họ chuyển trường, Trình Kiêu liền rốt cuộc chưa gặp lại bọn họ. Không nghĩ tới đời này vậy mà chạm mặt bọn hắn tại nơi này.“Trình Kiêu, cậu sao lại tới đây?” Trần Phương tò mò hỏi.“Tới cùng một người bạn.” Trình Kiêu trả lời.Trần Phương xinh đẹp, là cô gái tâm địa thiện lương, có quan hệ không tệ với Trình Kiêu.Nhưng là, anh của cô ta, Trần Minh Vượng lại thường xuyên khi dễ Trình Kiêu, mà đức hành còn chẳng ra sao cả.Thật lâu không gặp mặt, Trần Phương có rất nhiều lời muốn nói, không ngừng trò chuyện với Trình Kiêu.Trần Minh Vượng ở một bên chen không lọt miệng vào.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 304Người đàn ông trung niên bên cạnh Hàn Quốc Mạnh cười ha hả hỏi: “Hàn lão đại, nhóc con này là ai vậy? Thật ngông cuồng!”Hàn Quốc Mạnh hừ lạnh một tiếng: “Bạn học cháu gái tôi, không nghĩ tới vậy mà tới nơi này.”“À a, thì ra là vậy. Có điều, tiểu cô nương bên cạnh cậu ta trông khá xinh ha ha!”Hàn Quốc Mạnh liếc ông ta một cái, nói: “Trịnh lão đại, nghe nói lần này con gái bảo bối của ông kia cũng tới, với cô bé kia, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu đâu!”Trịnh Thiên Hóa lập tức im lặng: “Hàn lão đại, đồ lảm nhảm nhà ông. . . . . . Thật sự là, đi đây!”Hàn Quốc Mạnh cùng đại lão Miên Dương Trịnh Thiên Hóa đi vào câu lạc bộ.Trình Kiêu được Tiểu Ngọc dẫn theo, đi dạo trên đường phố náo nhiệt.“Tôi phải xưng hô ngài như thế nào ạ?” Tiểu Ngọc hỏi.“Tôi tên là Trình Kiêu.” Trình Kiêu thản nhiên nói.“Vậy tôi gọi ngài Trình đại ca đi!” Tiểu Ngọc vui sướng nói.“Được.”Đi vào bên ngoài, Tiểu Ngọc không còn khẩn trương, trở nên hoạt bát, cũng nói nhiều hơn.Đây mới là dáng vẻ cô gái mười tám mười chín tuổi hẳn có.“Trình đại ca, trấn Bắc Nham có rất nhiều chỗ chơi vui, mà ở chỗ khác không thấy đâu. Anh thích chơi cái gì, tôi có thể dẫn anh đi!”“Vậy cô nói một chút, nơi này có gì vui?” Trình Kiêu thuận miệng hỏi.“Hắc quyền anh nghe nói qua sao? Rất khốc liệt, kiểu có án mạng ấy! Còn có sòng bạc, sòng bạc, giống như trên TV ấy!” Tiểu Ngọc thần bí nói.Lúc này, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: “Trình Kiêu!”Trình Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ, ngoắc anh.“Thật sự chính là cậu à!” Hai người đi đến bên người Trình Kiêu, thanh niên kia hơi kinh ngạc nói.Trình Kiêu nhìn hai người một chút, nhớ lại thân phận hai người này.Anh em Trần gia, Trần Minh Vượng và Trần Phương, lớp mười một đột nhiên chuyển trường, cả lớp cũng không biết nguyên nhân gì.Sau này mới nghe người ta nói, cha của bọn họ phát tài, sau đó đem đón hai an anh đi.Từ ăn mặc hai người này mà nhìn, đồn đại hẳn là thật .Có điều kiếp trước từ lúc bọn họ chuyển trường, Trình Kiêu liền rốt cuộc chưa gặp lại bọn họ. Không nghĩ tới đời này vậy mà chạm mặt bọn hắn tại nơi này.“Trình Kiêu, cậu sao lại tới đây?” Trần Phương tò mò hỏi.“Tới cùng một người bạn.” Trình Kiêu trả lời.Trần Phương xinh đẹp, là cô gái tâm địa thiện lương, có quan hệ không tệ với Trình Kiêu.Nhưng là, anh của cô ta, Trần Minh Vượng lại thường xuyên khi dễ Trình Kiêu, mà đức hành còn chẳng ra sao cả.Thật lâu không gặp mặt, Trần Phương có rất nhiều lời muốn nói, không ngừng trò chuyện với Trình Kiêu.Trần Minh Vượng ở một bên chen không lọt miệng vào.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 304Người đàn ông trung niên bên cạnh Hàn Quốc Mạnh cười ha hả hỏi: “Hàn lão đại, nhóc con này là ai vậy? Thật ngông cuồng!”Hàn Quốc Mạnh hừ lạnh một tiếng: “Bạn học cháu gái tôi, không nghĩ tới vậy mà tới nơi này.”“À a, thì ra là vậy. Có điều, tiểu cô nương bên cạnh cậu ta trông khá xinh ha ha!”Hàn Quốc Mạnh liếc ông ta một cái, nói: “Trịnh lão đại, nghe nói lần này con gái bảo bối của ông kia cũng tới, với cô bé kia, tuổi tác cũng không kém bao nhiêu đâu!”Trịnh Thiên Hóa lập tức im lặng: “Hàn lão đại, đồ lảm nhảm nhà ông. . . . . . Thật sự là, đi đây!”Hàn Quốc Mạnh cùng đại lão Miên Dương Trịnh Thiên Hóa đi vào câu lạc bộ.Trình Kiêu được Tiểu Ngọc dẫn theo, đi dạo trên đường phố náo nhiệt.“Tôi phải xưng hô ngài như thế nào ạ?” Tiểu Ngọc hỏi.“Tôi tên là Trình Kiêu.” Trình Kiêu thản nhiên nói.“Vậy tôi gọi ngài Trình đại ca đi!” Tiểu Ngọc vui sướng nói.“Được.”Đi vào bên ngoài, Tiểu Ngọc không còn khẩn trương, trở nên hoạt bát, cũng nói nhiều hơn.Đây mới là dáng vẻ cô gái mười tám mười chín tuổi hẳn có.“Trình đại ca, trấn Bắc Nham có rất nhiều chỗ chơi vui, mà ở chỗ khác không thấy đâu. Anh thích chơi cái gì, tôi có thể dẫn anh đi!”“Vậy cô nói một chút, nơi này có gì vui?” Trình Kiêu thuận miệng hỏi.“Hắc quyền anh nghe nói qua sao? Rất khốc liệt, kiểu có án mạng ấy! Còn có sòng bạc, sòng bạc, giống như trên TV ấy!” Tiểu Ngọc thần bí nói.Lúc này, bỗng nhiên có người kêu một tiếng: “Trình Kiêu!”Trình Kiêu ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi thanh niên nam nữ, ngoắc anh.“Thật sự chính là cậu à!” Hai người đi đến bên người Trình Kiêu, thanh niên kia hơi kinh ngạc nói.Trình Kiêu nhìn hai người một chút, nhớ lại thân phận hai người này.Anh em Trần gia, Trần Minh Vượng và Trần Phương, lớp mười một đột nhiên chuyển trường, cả lớp cũng không biết nguyên nhân gì.Sau này mới nghe người ta nói, cha của bọn họ phát tài, sau đó đem đón hai an anh đi.Từ ăn mặc hai người này mà nhìn, đồn đại hẳn là thật .Có điều kiếp trước từ lúc bọn họ chuyển trường, Trình Kiêu liền rốt cuộc chưa gặp lại bọn họ. Không nghĩ tới đời này vậy mà chạm mặt bọn hắn tại nơi này.“Trình Kiêu, cậu sao lại tới đây?” Trần Phương tò mò hỏi.“Tới cùng một người bạn.” Trình Kiêu trả lời.Trần Phương xinh đẹp, là cô gái tâm địa thiện lương, có quan hệ không tệ với Trình Kiêu.Nhưng là, anh của cô ta, Trần Minh Vượng lại thường xuyên khi dễ Trình Kiêu, mà đức hành còn chẳng ra sao cả.Thật lâu không gặp mặt, Trần Phương có rất nhiều lời muốn nói, không ngừng trò chuyện với Trình Kiêu.Trần Minh Vượng ở một bên chen không lọt miệng vào.