Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn…
Chương 992: Uy thế hung hãn chấn động trời xanh!
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi. Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi. “Giết!” Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ. Uy thế hung hãn chấn động trời xanh! “Soạt soạt soạt!” Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo. Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. “Giết!” Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành. Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm. Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành. “Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam. Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra. “Ầm!” Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi. Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi. “Giết!” Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ. Uy thế hung hãn chấn động trời xanh! “Soạt soạt soạt!” Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo. Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. “Giết!” Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành. Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm. Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành. “Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam. Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra. “Ầm!” Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Đáng tiếc là Diệp Thành có tu vi đại thành, đã sớm luyện thành hồn phách của Thần, nhìn thấu tất cả tiên cơ. Bóng dáng của anh bỗng lướt qua, chỉ thấy bị luồng sức mạnh thần thánh cuồn cuộn kia sượt qua nửa người mà thôi. Tuy vẫn bị thương, nhưng thần thể viên mãn của anh, cho dù là một kích của Chân Tiên cũng chưa chắc có thể giết chết được, huống hồ chỉ là đòn tấn công mang mấy phần sức mạnh, thế nên anh nhanh chóng phục hồi. “Giết!” Diệp Thành nổi giận, giết cho máu chảy thành sông, mười vạn thần quân gần như bị anh giết sạch. Thần Tử Diệt Tận không kịp tránh, bị một kích của anh chém như tương. Ngày hôm đó, trên trời sao, biển máu nhấn chìm tất thảy, cả bầu trời hóa thành một vùng mênh mông màu đỏ. Uy thế hung hãn chấn động trời xanh! “Soạt soạt soạt!” Trong không gian vũ trụ lạnh lẽo, tiếng giết ngập trời, huyết khí nhấn chìm mọi thứ, sóng năng lượng vô tận khuấy động nơi này. Tất cả các tu sĩ ngoại vực đều trợn to mắt, muốn nhìn rõ mọi chuyện đang xảy ra, nhưng cho dù là cường giả Nguyên Anh như Thiên Huệ lão tổ cũng không nhìn rõ được. Mấy tỷ chúng sinh của Địa Cầu cũng chỉ có thể mơ hồ quan sát được qua vệ tinh mờ ảo. Nhưng ai cũng có thể nhìn thấy, trong đám người đông đúc ở biển máu mênh mông kia, một cường giả toàn thân bao trùm trong tiên quang, tay cầm trường kích màu vàng, đứng ngạo nghễ trên trời sao. Áo đen của anh bay phần phật, hai mắt sáng như đuốc, cho dù cách mấy trăm kilomet, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. “Giết!” Sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, mỗi nhát kích quét qua bầu trời đều lấy đi tính mạng của hàng trăm hàng nghìn tu sĩ Kim Đan. Mỗi chiến sĩ thần quân do các thần giáo lựa chọn kĩ càng đều là Kim Đan đỉnh phong, cho dù xếp thành chiến trận thì cũng không thể đỡ được một đòn của Diệp Thành. Các trưởng lão và thần tướng đại giáo lại càng bị anh đánh cho khiếp đảm. Chỉ có bốn Thần Tử còn lại mới có thể miễn cưỡng giao đấu với Diệp Thành. “Không thể nương tay được nữa rồi, Vân huynh, nếu chúng ta còn giữ con át chủ bài thì sợ rằng người chết tiếp theo chính là chúng ta”, sắc mặt Thần Tử Diệt Tận trắng bệch, quay đầu lại nói với Vân Lam. Vân Lam cắn răng gật đầu, lấy một thanh trường kiếm màu vàng trong lòng ra. “Ầm!” Khi thanh tiên kiếm này xuất hiện, một luồng khí tức thần thánh cuồn cuộn bỗng hiện lên trên đó, uy lực khủng khiếp giáng xuống chu vi trăm dặm, vô số Kim Đan chỉ cảm thấy linh hồn và thể xác muốn vỡ tung, trong lòng sợ hãi.