Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn…

Chương 1032: Vì sự ngông cuồng của cậu hay sao?

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Thiếu chủ Vân Thần híp mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ.  Hắn đường đường là thiếu chủ của Kim Ô Môn đích thân tới đây, mang theo cả trăm vạn đại quân, vậy mà Diệp Thành này vẫn dám ở trước mặt hắn chém giết Vân Cực, cho dù hắn hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói người em trai này, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận.  “Diệp Thành, cậu thật sự không sợ sau khi bại trận, cả nhà cậu sẽ bị diệt, hàng tỉ người trên Địa Cầu này sẽ phải dùng mạng để trả giá chỉ vì sự ngông cuồng của cậu hay sao? Cậu muốn trở thành tội nhân của hành tinh này hay sao chứ”.  Có Thái Thượng trưởng lão của môn phái khác âm trầm nói ra.  Một vị trưởng lão trung niên khác cười lớn nói:  “Sợ rằng cậu ta còn đang mơ đến giấc mộng làm Chân Tiên kìa, lại không biết được rằng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cũng xứng làm Chân Tiên ư? Cho dù là thiếu chủ điện hạ và Thiên Lôi Giao Vương Nam Tuyệt thì khoảng cách với Chân Tiên vẫn còn một đoạn rất dài”.“Diệp đạo hữu, nếu cậu giơ tay chịu trói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến bất kỳ ai của phái Sương Diệp”.  Cũng có người tỏ ra ôn hòa cố gắng thuyết phục Diệp Thành từ bỏ phản kháng.  Mặc dù trước đây bọn họ không tới kịp nhưng giờ đây khi họ bước vào chiến trường, nhìn thấy vô số thi thể trôi nổi trong hư không cũng như tình trạng vô cùng thảm thương của Kháo Sơn Vương Vân Cực, tất cả đều cho thấy sự khó nhằn của Diệp Thành.  Tuy rằng bọn họ vô cùng tự tin, có mười vị Thái Thượng trưởng lão cầm chuẩn tiên bảo, lại thêm thiếu chủ Vân Thần và mấy trăm chiến thuyền có tu sĩ Nguyên Anh bao vây toàn bộ Trái Đất thành một lưới nhện, vây công một Diệp Thành vừa mới trải qua đại chiến đang trong tình trạng dầu hết đèn tắt chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.  Nhưng nếu có thể thắng lợi mà không chết một ai thì đó là điều tốt nhất, vị trưởng lão nho nhã vẻ mặt ôn hòa này muốn thuyết phục Diệp Thành giơ tay chịu trói.  Nhưng Diệp Thành lại chỉ lạnh nhạt chém ra một đao.  “Giết!”  Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, Diệp Thành đã hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ bắn thằng về phía các chiến thuyền, thanh kiếm trong tay anh sắc bén vô cùng, từng tầng không gian dưới sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi sức mạnh của tam đại thần thể quy làm một Diệp Thành, các tầng không gian kia giống như tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị cắt ra thành nhiều mảnh. Khoảng cách xa đến mấy vạn dặm mà Diệp Thành chỉ trong một thời gian ngắn đã xuyên qua không gian đánh tới như thần linh xuất hiện.  “Ầm!”  Giây tiếp theo Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt các chiến thuyền.  “Uỳnh uỳnh uỳnh!”  

Thiếu chủ Vân Thần híp mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ.  

Hắn đường đường là thiếu chủ của Kim Ô Môn đích thân tới đây, mang theo cả trăm vạn đại quân, vậy mà Diệp Thành này vẫn dám ở trước mặt hắn chém giết Vân Cực, cho dù hắn hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói người em trai này, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận.  

“Diệp Thành, cậu thật sự không sợ sau khi bại trận, cả nhà cậu sẽ bị diệt, hàng tỉ người trên Địa Cầu này sẽ phải dùng mạng để trả giá chỉ vì sự ngông cuồng của cậu hay sao? Cậu muốn trở thành tội nhân của hành tinh này hay sao chứ”.  

Có Thái Thượng trưởng lão của môn phái khác âm trầm nói ra.  

Một vị trưởng lão trung niên khác cười lớn nói:  

“Sợ rằng cậu ta còn đang mơ đến giấc mộng làm Chân Tiên kìa, lại không biết được rằng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cũng xứng làm Chân Tiên ư? Cho dù là thiếu chủ điện hạ và Thiên Lôi Giao Vương Nam Tuyệt thì khoảng cách với Chân Tiên vẫn còn một đoạn rất dài”.

“Diệp đạo hữu, nếu cậu giơ tay chịu trói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến bất kỳ ai của phái Sương Diệp”.  

Cũng có người tỏ ra ôn hòa cố gắng thuyết phục Diệp Thành từ bỏ phản kháng.  

Mặc dù trước đây bọn họ không tới kịp nhưng giờ đây khi họ bước vào chiến trường, nhìn thấy vô số thi thể trôi nổi trong hư không cũng như tình trạng vô cùng thảm thương của Kháo Sơn Vương Vân Cực, tất cả đều cho thấy sự khó nhằn của Diệp Thành.  

Tuy rằng bọn họ vô cùng tự tin, có mười vị Thái Thượng trưởng lão cầm chuẩn tiên bảo, lại thêm thiếu chủ Vân Thần và mấy trăm chiến thuyền có tu sĩ Nguyên Anh bao vây toàn bộ Trái Đất thành một lưới nhện, vây công một Diệp Thành vừa mới trải qua đại chiến đang trong tình trạng dầu hết đèn tắt chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.  

Nhưng nếu có thể thắng lợi mà không chết một ai thì đó là điều tốt nhất, vị trưởng lão nho nhã vẻ mặt ôn hòa này muốn thuyết phục Diệp Thành giơ tay chịu trói.  

Nhưng Diệp Thành lại chỉ lạnh nhạt chém ra một đao.  

“Giết!”  

Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, Diệp Thành đã hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ bắn thằng về phía các chiến thuyền, thanh kiếm trong tay anh sắc bén vô cùng, từng tầng không gian dưới sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi sức mạnh của tam đại thần thể quy làm một Diệp Thành, các tầng không gian kia giống như tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị cắt ra thành nhiều mảnh. Khoảng cách xa đến mấy vạn dặm mà Diệp Thành chỉ trong một thời gian ngắn đã xuyên qua không gian đánh tới như thần linh xuất hiện.  

“Ầm!”  

Giây tiếp theo Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt các chiến thuyền.  

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”  

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Thiếu chủ Vân Thần híp mắt lại, ánh mắt lóe lên một tia phẫn nộ.  Hắn đường đường là thiếu chủ của Kim Ô Môn đích thân tới đây, mang theo cả trăm vạn đại quân, vậy mà Diệp Thành này vẫn dám ở trước mặt hắn chém giết Vân Cực, cho dù hắn hoàn toàn không có tình cảm gì đáng nói người em trai này, nhưng lúc này cũng vô cùng tức giận.  “Diệp Thành, cậu thật sự không sợ sau khi bại trận, cả nhà cậu sẽ bị diệt, hàng tỉ người trên Địa Cầu này sẽ phải dùng mạng để trả giá chỉ vì sự ngông cuồng của cậu hay sao? Cậu muốn trở thành tội nhân của hành tinh này hay sao chứ”.  Có Thái Thượng trưởng lão của môn phái khác âm trầm nói ra.  Một vị trưởng lão trung niên khác cười lớn nói:  “Sợ rằng cậu ta còn đang mơ đến giấc mộng làm Chân Tiên kìa, lại không biết được rằng chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh cũng xứng làm Chân Tiên ư? Cho dù là thiếu chủ điện hạ và Thiên Lôi Giao Vương Nam Tuyệt thì khoảng cách với Chân Tiên vẫn còn một đoạn rất dài”.“Diệp đạo hữu, nếu cậu giơ tay chịu trói, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến bất kỳ ai của phái Sương Diệp”.  Cũng có người tỏ ra ôn hòa cố gắng thuyết phục Diệp Thành từ bỏ phản kháng.  Mặc dù trước đây bọn họ không tới kịp nhưng giờ đây khi họ bước vào chiến trường, nhìn thấy vô số thi thể trôi nổi trong hư không cũng như tình trạng vô cùng thảm thương của Kháo Sơn Vương Vân Cực, tất cả đều cho thấy sự khó nhằn của Diệp Thành.  Tuy rằng bọn họ vô cùng tự tin, có mười vị Thái Thượng trưởng lão cầm chuẩn tiên bảo, lại thêm thiếu chủ Vân Thần và mấy trăm chiến thuyền có tu sĩ Nguyên Anh bao vây toàn bộ Trái Đất thành một lưới nhện, vây công một Diệp Thành vừa mới trải qua đại chiến đang trong tình trạng dầu hết đèn tắt chắc chắn sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.  Nhưng nếu có thể thắng lợi mà không chết một ai thì đó là điều tốt nhất, vị trưởng lão nho nhã vẻ mặt ôn hòa này muốn thuyết phục Diệp Thành giơ tay chịu trói.  Nhưng Diệp Thành lại chỉ lạnh nhạt chém ra một đao.  “Giết!”  Giọng nói lạnh lùng vừa vang lên, Diệp Thành đã hóa thành một luồng ánh sáng rực rỡ bắn thằng về phía các chiến thuyền, thanh kiếm trong tay anh sắc bén vô cùng, từng tầng không gian dưới sức mạnh không thể nào ngăn cản nổi sức mạnh của tam đại thần thể quy làm một Diệp Thành, các tầng không gian kia giống như tờ giấy mỏng manh dễ dàng bị cắt ra thành nhiều mảnh. Khoảng cách xa đến mấy vạn dặm mà Diệp Thành chỉ trong một thời gian ngắn đã xuyên qua không gian đánh tới như thần linh xuất hiện.  “Ầm!”  Giây tiếp theo Diệp Thành đã xuất hiện trước mặt các chiến thuyền.  “Uỳnh uỳnh uỳnh!”  

Chương 1032: Vì sự ngông cuồng của cậu hay sao?