Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn…

Chương 1048: Tôi không tin, tôi không tin đâu!”  

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng năng lực khôi phục của thần thể Diệp Thành mạnh vô cùng, vì đó là một trong ba đại thần thể. Trong lúc anh hít thở, những vết nứt trên hồn phách và cơ thể đều nhanh chóng lành lại.  “Cậu chỉ là kẻ quê mùa ở Địa Cầu mà thôi, một đứa chưa tới năm mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy? Tôi không tin, tôi không tin đâu!”  Vân Thần mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.  Hắn đường đường là Thiếu chủ Kim Ô Môn, được mệnh danh là người mạnh nhất, không có đối thủ ở cảnh giới dưới Hợp Đạo, thế mà lại thua một thanh niên chưa tới năm mươi tuổi, làm sao hắn tin được chứ?  “Hơn nữa, thần niệm mà phụ hoàng để lại dù chỉ là một ý nghĩ cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh như cậu là có thể chống đỡ, sao lại thất bại được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.  Vân Thần liên tục lắc đầu, Kim Ô Chân Tiên ở trong lòng hắn giống như một vị thần. Vân Thần có con át chủ bài này nên mới không hề sợ hãi, ai ngờ lại bị Diệp Thành phá hủy với ba kiếm.  “Ôi, ngũ ca, lẽ nào anh không phát hiện ra à? Chúng ta đã thua rồi, thua triệt để rồi. Không chỉ có chúng ta mà cả Kim Ô Môn, thậm chí là tinh hà ngoại vực đều đã thua rồi. Ở tinh vực bị lãng quên này, còn ai là đối thủ của cậu ta nữa đây? Ở tinh vực này, cậu ta chính là Chân Tiên thật sự!”  Vân Cực đau lòng kêu lên.  Mặc dù vị Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn này chỉ còn lại một cái chân, nhưng tư duy đầu óc vẫn tỉnh táo, nhạy bén chưa từng có.  Khi cuộc chiến lần này kết thúc, Vân Cực đã hiểu tinh hà ngoại vực xong đời rồi.  Không phải tinh hà ngoại vực không có cao thủ đối phó với Diệp Thành. Trên thực tế, nếu Diệp Thành ở ngoài tinh vực bị quên lãng thì chưa chắc đã là đối thủ của Vân Thần. Thanh Trảm Long Đao tiên bảo tổ truyền trấn áp Kim Ô Môn đang ở trong tay Vân Thần, với một đòn dốc hết sức của tiên bảo gần như có thể sánh ngang với Hợp Đạo bùng nổ, bất cứ cao thủ nào cũng không thể chống đỡ. Tiếc là tiên bảo cũng đã bị tiên trận phong tỏa.  Nhưng dù không có tiên bảo thì thần trận, pháp khí bí mật, biển người thậm chí là Chân Tiên Hợp Đạo, bất cứ thứ nào cũng không dễ để Diệp Thành chống lại.  Nhưng Diệp Thành lại rúc mãi trong tinh vực bị lãng quên, vậy thì bất cứ một cao thủ nào vào đến đây cũng chẳng khác nào bị trói hai tay hai chân mà chiến đấu với Diệp Thành, Diệp Thành định trước sẽ xưng bá ở tinh vực này.  Thậm chí với tiềm lực hiện tại của Diệp Thành, Vân Cực lần đầu tiên dâng lên cảm giác lo lắng, có khi nào sau này Diệp Thành thật sự sẽ trả thù Kim Ô Môn không.  Mặc dù không tích lũy mấy nghìn năm thì không thể trở thành Hợp Đạo, nhưng không biết vì sao trong lòng Vân Cực lại dao động, sắc mặt trắng bệch.  Vân Thần thì lại khác, hắn hét lớn, cười đầy chế giễu:  “Diệp Thành, dù cậu có đánh bại đại quân triệu người thì đã sao? Tôi là Thiếu chủ của Kim Ô Môn, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng, tôi sẽ đợi xem cậu bị diệt vong!”  

Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng năng lực khôi phục của thần thể Diệp Thành mạnh vô cùng, vì đó là một trong ba đại thần thể. Trong lúc anh hít thở, những vết nứt trên hồn phách và cơ thể đều nhanh chóng lành lại.  

“Cậu chỉ là kẻ quê mùa ở Địa Cầu mà thôi, một đứa chưa tới năm mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy? Tôi không tin, tôi không tin đâu!”  

Vân Thần mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.  

Hắn đường đường là Thiếu chủ Kim Ô Môn, được mệnh danh là người mạnh nhất, không có đối thủ ở cảnh giới dưới Hợp Đạo, thế mà lại thua một thanh niên chưa tới năm mươi tuổi, làm sao hắn tin được chứ?  

“Hơn nữa, thần niệm mà phụ hoàng để lại dù chỉ là một ý nghĩ cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh như cậu là có thể chống đỡ, sao lại thất bại được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.  

Vân Thần liên tục lắc đầu, Kim Ô Chân Tiên ở trong lòng hắn giống như một vị thần. Vân Thần có con át chủ bài này nên mới không hề sợ hãi, ai ngờ lại bị Diệp Thành phá hủy với ba kiếm.  

“Ôi, ngũ ca, lẽ nào anh không phát hiện ra à? Chúng ta đã thua rồi, thua triệt để rồi. Không chỉ có chúng ta mà cả Kim Ô Môn, thậm chí là tinh hà ngoại vực đều đã thua rồi. Ở tinh vực bị lãng quên này, còn ai là đối thủ của cậu ta nữa đây? Ở tinh vực này, cậu ta chính là Chân Tiên thật sự!”  

Vân Cực đau lòng kêu lên.  

Mặc dù vị Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn này chỉ còn lại một cái chân, nhưng tư duy đầu óc vẫn tỉnh táo, nhạy bén chưa từng có.  

Khi cuộc chiến lần này kết thúc, Vân Cực đã hiểu tinh hà ngoại vực xong đời rồi.  

Không phải tinh hà ngoại vực không có cao thủ đối phó với Diệp Thành. Trên thực tế, nếu Diệp Thành ở ngoài tinh vực bị quên lãng thì chưa chắc đã là đối thủ của Vân Thần. Thanh Trảm Long Đao tiên bảo tổ truyền trấn áp Kim Ô Môn đang ở trong tay Vân Thần, với một đòn dốc hết sức của tiên bảo gần như có thể sánh ngang với Hợp Đạo bùng nổ, bất cứ cao thủ nào cũng không thể chống đỡ. Tiếc là tiên bảo cũng đã bị tiên trận phong tỏa.  

Nhưng dù không có tiên bảo thì thần trận, pháp khí bí mật, biển người thậm chí là Chân Tiên Hợp Đạo, bất cứ thứ nào cũng không dễ để Diệp Thành chống lại.  

Nhưng Diệp Thành lại rúc mãi trong tinh vực bị lãng quên, vậy thì bất cứ một cao thủ nào vào đến đây cũng chẳng khác nào bị trói hai tay hai chân mà chiến đấu với Diệp Thành, Diệp Thành định trước sẽ xưng bá ở tinh vực này.  

Thậm chí với tiềm lực hiện tại của Diệp Thành, Vân Cực lần đầu tiên dâng lên cảm giác lo lắng, có khi nào sau này Diệp Thành thật sự sẽ trả thù Kim Ô Môn không.  

Mặc dù không tích lũy mấy nghìn năm thì không thể trở thành Hợp Đạo, nhưng không biết vì sao trong lòng Vân Cực lại dao động, sắc mặt trắng bệch.  

Vân Thần thì lại khác, hắn hét lớn, cười đầy chế giễu:  

“Diệp Thành, dù cậu có đánh bại đại quân triệu người thì đã sao? Tôi là Thiếu chủ của Kim Ô Môn, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng, tôi sẽ đợi xem cậu bị diệt vong!”  

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… Mặc dù tiêu hao khá lớn, nhưng năng lực khôi phục của thần thể Diệp Thành mạnh vô cùng, vì đó là một trong ba đại thần thể. Trong lúc anh hít thở, những vết nứt trên hồn phách và cơ thể đều nhanh chóng lành lại.  “Cậu chỉ là kẻ quê mùa ở Địa Cầu mà thôi, một đứa chưa tới năm mươi tuổi sao có thể mạnh như vậy? Tôi không tin, tôi không tin đâu!”  Vân Thần mở mắt ra, trong mắt đầy tơ máu.  Hắn đường đường là Thiếu chủ Kim Ô Môn, được mệnh danh là người mạnh nhất, không có đối thủ ở cảnh giới dưới Hợp Đạo, thế mà lại thua một thanh niên chưa tới năm mươi tuổi, làm sao hắn tin được chứ?  “Hơn nữa, thần niệm mà phụ hoàng để lại dù chỉ là một ý nghĩ cũng không phải tu sĩ Nguyên Anh như cậu là có thể chống đỡ, sao lại thất bại được? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào”.  Vân Thần liên tục lắc đầu, Kim Ô Chân Tiên ở trong lòng hắn giống như một vị thần. Vân Thần có con át chủ bài này nên mới không hề sợ hãi, ai ngờ lại bị Diệp Thành phá hủy với ba kiếm.  “Ôi, ngũ ca, lẽ nào anh không phát hiện ra à? Chúng ta đã thua rồi, thua triệt để rồi. Không chỉ có chúng ta mà cả Kim Ô Môn, thậm chí là tinh hà ngoại vực đều đã thua rồi. Ở tinh vực bị lãng quên này, còn ai là đối thủ của cậu ta nữa đây? Ở tinh vực này, cậu ta chính là Chân Tiên thật sự!”  Vân Cực đau lòng kêu lên.  Mặc dù vị Kháo Sơn Vương của Kim Ô Môn này chỉ còn lại một cái chân, nhưng tư duy đầu óc vẫn tỉnh táo, nhạy bén chưa từng có.  Khi cuộc chiến lần này kết thúc, Vân Cực đã hiểu tinh hà ngoại vực xong đời rồi.  Không phải tinh hà ngoại vực không có cao thủ đối phó với Diệp Thành. Trên thực tế, nếu Diệp Thành ở ngoài tinh vực bị quên lãng thì chưa chắc đã là đối thủ của Vân Thần. Thanh Trảm Long Đao tiên bảo tổ truyền trấn áp Kim Ô Môn đang ở trong tay Vân Thần, với một đòn dốc hết sức của tiên bảo gần như có thể sánh ngang với Hợp Đạo bùng nổ, bất cứ cao thủ nào cũng không thể chống đỡ. Tiếc là tiên bảo cũng đã bị tiên trận phong tỏa.  Nhưng dù không có tiên bảo thì thần trận, pháp khí bí mật, biển người thậm chí là Chân Tiên Hợp Đạo, bất cứ thứ nào cũng không dễ để Diệp Thành chống lại.  Nhưng Diệp Thành lại rúc mãi trong tinh vực bị lãng quên, vậy thì bất cứ một cao thủ nào vào đến đây cũng chẳng khác nào bị trói hai tay hai chân mà chiến đấu với Diệp Thành, Diệp Thành định trước sẽ xưng bá ở tinh vực này.  Thậm chí với tiềm lực hiện tại của Diệp Thành, Vân Cực lần đầu tiên dâng lên cảm giác lo lắng, có khi nào sau này Diệp Thành thật sự sẽ trả thù Kim Ô Môn không.  Mặc dù không tích lũy mấy nghìn năm thì không thể trở thành Hợp Đạo, nhưng không biết vì sao trong lòng Vân Cực lại dao động, sắc mặt trắng bệch.  Vân Thần thì lại khác, hắn hét lớn, cười đầy chế giễu:  “Diệp Thành, dù cậu có đánh bại đại quân triệu người thì đã sao? Tôi là Thiếu chủ của Kim Ô Môn, tôi sẽ không bao giờ đầu hàng, tôi sẽ đợi xem cậu bị diệt vong!”  

Chương 1048: Tôi không tin, tôi không tin đâu!”