Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn…

Chương 1057

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… “Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”  “…”  Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.  Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.  “Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.  Có người còn xoa tay muốn hành động.  Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?  “Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”  Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên. Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.  Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng. Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.  “Đi!”  Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.  Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi. Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.  “Vù!”  Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến. Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.  “Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.  Đám tán tu biển sao cười ầm lên.  “Ai nói đấy!”  Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên. 

“Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”  

“…”  

Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.  

Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.  

“Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.  

Có người còn xoa tay muốn hành động.  

Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?  

“Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”  

Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên. Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.  

Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng. Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.  

“Đi!”  

Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.  

Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi. Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.  

“Vù!”  

Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến. Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.  

“Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.  

Đám tán tu biển sao cười ầm lên.  

“Ai nói đấy!”  

Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên. 

Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… “Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!”  “…”  Nhiều tu sĩ ngoại vực lắc đầu thở dài, bao gồm cả Thiên Huệ Thiên Quân, Hách Hổ, Vô Thường… trong mắt họ không có chút vẻ cung kính nào với người thống trị trước kia của tinh vực bị lãng quên.  Ngày nay tinh vực bị lãng quên đã đổi trời, trừ khi Lăng Tiêu Chân Tiên hồi sinh, nếu không, Thần Tử Lăng Tiêu có mạnh hơn nữa cũng không phải đối thủ của Diệp Thành, định trước sẽ chật vật chạy trốn.  “Thần Tử Lăng Tiêu, ha ha, hiện thân là tốt nhất, vừa hay ra tay bắt hắn làm quà chúc mừng cho đại lễ phong tiên của Chân Tiên”.  Có người còn xoa tay muốn hành động.  Ngay cả những tu sĩ biển sao cũng lắc đầu, chỉ một Thần Tử nhỏ nhoi mà lại dám khiêu khích Diệp Thành à? Không nhìn thấy cả đại quân triệu người, mấy chục Thần Tử, thần tướng đều bị một mình Diệp Thành quét sạch, chỉ còn chưa tới một phần mười đó sao?  “Thằng nhóc, mày muốn chết à, trước mặt Diệp Chân Tiên của Địa Cầu mà mày dám làm càn sao?”  Có một vị tán tu của biển sao tên là Chung Ly hét lên. Gã mặc bộ áo dài rộng màu vàng, điều khiển hai thanh Ô Câu tỏa ánh sáng vàng, lao về phía thanh niên áo đen.  Chung Ly là kiếm tu nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực, thành danh trên vạn năm, đứng nhất đứng nhì trong các Nguyên Anh, dù đối diện với Thần Tử đại giáo cũng có sức mạnh để đối kháng. Đặc biệt thanh phi kiếm của gã là song kiếm tử mẫu, một tử một mẫu, thành song thành đôi, là thiên bảo nổi tiếng ở tinh hà ngoại vực.  “Đi!”  Chung Ly tạo kiếm quyết, song kiếm tử mẫu hóa thành hai con quạ ánh sáng dài mấy chục trượng, bao phủ trong ánh sáng vàng lờ mờ, đuổi theo ánh sáng không thấy bóng hình, thoáng chốc lao đến trước mặt thanh niên áo đen.  Phi kiếm vô cùng quỷ dị, tốc độ rất nhanh, ngay cả một vài Thần Tử không phản ứng kịp cũng có thể bị trúng chiêu, xác thịt bị chém đứt đôi. Chung Ly cậy vào điểm này nên mới dám ra tay, muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt Diệp Thành.  “Vù!”  Ngoài dự liệu của Chung Ly, hai thanh kiếm tử mẫu đó phóng đến cách thanh niên áo đen trăm trượng thì như rơi vào nhựa cao su dày nặng, vô cùng đặc sánh, hoàn toàn không động đậy được, tiến cũng không thể tiến. Chung Ly gồng mình đến mức mặt đỏ bừng lên, liều mạng điều khiển phi kiếm cũng không tiến thêm được một tấc nào.  “Chung Ly, có phải mày ở nhà chơi gái quá nhiều, phi kiếm cũng tiêu chảy luôn rồi không? Cứ như hai con lừa già không nghe sai bảo”.  Đám tán tu biển sao cười ầm lên.  “Ai nói đấy!”  Chung Ly thẹn quá hóa giận, lạc cả giọng hét lên. 

Chương 1057