Con tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn…
Chương 1063: Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao?
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… “Ha ha ha, Diệp Thành, không ngờ mày cũng có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù là đứa con của trời, thiên tài tuyệt thế thì có sao chứ? Cho dù một mình đánh bại liên quân vạn giáo, đánh bại tao rồi giết ngũ ca của tao thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải hóa thành bột mịn dưới chân người khác sao? Ngay cả đệ tử, người thân và tộc nhân mày cũng không bảo vệ được!” Vân Cực cười sằng sặc. Hắn bị Diệp Thành chém đứt một bàn tay và một cái chân, sức mạnh của thanh thần binh gãy thẩm thấu vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, khiến thần thể khí hải của hắn gần như bị phế sạch, pháp lực toàn thân bị tiêu tán gần hết, ngay cả nguyên anh cũng suýt nữa nứt vỡ, không thể động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ chờ chết. Nhưng lúc này, sắc mặt hắn đầy chế giễu, trong khóe mắt vô cùng hả hê. “Diệp Thành, đây là Lăng Tiêu Chân Tiên chân chính, ở tinh vực này có pháp lực không kém hơn phụ hoàng tao bao nhiêu. Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao? Để tao chống mắt lên xem Ngụy Chân Tiên như mày và Chân Tiên hàng thật giá thật có sự cách biệt lớn đến mức nào”. Vân Cực mỉa mai. “Ồn ào”. Diệp Thành vả một chưởng, đánh cho hắn bay xa mấy nghìn trượng, sau đó anh xách binh khí lên, bước lên một bước, chặn trước mặt mấy cô gái, nhanh chóng truyền thần niệm. “Lập tức rời khỏi đây, trận này chưa chắc tôi sẽ thua, nhưng các cô ở đây thì tôi sẽ không thể thi triển toàn lực được, mà phải bảo vệ các cô nữa. Các cô hãy nhanh chóng trở về Địa Cầu, ở đó có tiên trận bảo vệ, hắn dù mạnh đến đâu cũng không vào được Địa Cầu”. Tuy nhìn bên ngoài Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng đây là ngôi sao phong ấn trấn áp Ma Thần Thái cổ, cấm tuyệt đối mọi sức mạnh từ Hợp Đạo trở lên. Nếu người thanh niên áo bào đen này dám đặt chân vào Địa Cầu nửa bước, thì sẽ lập tức bị các tiên trận chém giết, thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút. “Chủ nhân, chúng ta cùng trở về đi, nếu hắn đã không vào được thì chúng ta không đánh với hắn nữa, trốn ở trong Địa Cầu là được…” Thần niệm của Aokawa Sakura kêu lên. “Mau đi đi”. Diệp Thành chỉ lắc đầu. Sở dĩ thanh niên áo bào đen không ra tay mà trơ mắt nhìn mấy người Aokawa Sakura rút về Địa Cầu, chỉ vì trong mắt hắn, bọn họ chỉ là những con kiến Kim Đan, không đáng nhắc đến. Hơn cả là vì Diệp Thành đã tọa trấn ở đây, thu hút phần lớn sự chú ý của hắn. Nếu anh cũng trốn về Địa Cầu thì chắc chắn thanh niên áo bào đen sẽ không cho phép. Diệp Thành không thể chắc chắn đỡ được đòn tấn công của một Hợp Đạo trên con đường về nhà kéo dài mấy vạn dặm.
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… “Ha ha ha, Diệp Thành, không ngờ mày cũng có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù là đứa con của trời, thiên tài tuyệt thế thì có sao chứ? Cho dù một mình đánh bại liên quân vạn giáo, đánh bại tao rồi giết ngũ ca của tao thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải hóa thành bột mịn dưới chân người khác sao? Ngay cả đệ tử, người thân và tộc nhân mày cũng không bảo vệ được!” Vân Cực cười sằng sặc. Hắn bị Diệp Thành chém đứt một bàn tay và một cái chân, sức mạnh của thanh thần binh gãy thẩm thấu vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, khiến thần thể khí hải của hắn gần như bị phế sạch, pháp lực toàn thân bị tiêu tán gần hết, ngay cả nguyên anh cũng suýt nữa nứt vỡ, không thể động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ chờ chết. Nhưng lúc này, sắc mặt hắn đầy chế giễu, trong khóe mắt vô cùng hả hê. “Diệp Thành, đây là Lăng Tiêu Chân Tiên chân chính, ở tinh vực này có pháp lực không kém hơn phụ hoàng tao bao nhiêu. Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao? Để tao chống mắt lên xem Ngụy Chân Tiên như mày và Chân Tiên hàng thật giá thật có sự cách biệt lớn đến mức nào”. Vân Cực mỉa mai. “Ồn ào”. Diệp Thành vả một chưởng, đánh cho hắn bay xa mấy nghìn trượng, sau đó anh xách binh khí lên, bước lên một bước, chặn trước mặt mấy cô gái, nhanh chóng truyền thần niệm. “Lập tức rời khỏi đây, trận này chưa chắc tôi sẽ thua, nhưng các cô ở đây thì tôi sẽ không thể thi triển toàn lực được, mà phải bảo vệ các cô nữa. Các cô hãy nhanh chóng trở về Địa Cầu, ở đó có tiên trận bảo vệ, hắn dù mạnh đến đâu cũng không vào được Địa Cầu”. Tuy nhìn bên ngoài Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng đây là ngôi sao phong ấn trấn áp Ma Thần Thái cổ, cấm tuyệt đối mọi sức mạnh từ Hợp Đạo trở lên. Nếu người thanh niên áo bào đen này dám đặt chân vào Địa Cầu nửa bước, thì sẽ lập tức bị các tiên trận chém giết, thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút. “Chủ nhân, chúng ta cùng trở về đi, nếu hắn đã không vào được thì chúng ta không đánh với hắn nữa, trốn ở trong Địa Cầu là được…” Thần niệm của Aokawa Sakura kêu lên. “Mau đi đi”. Diệp Thành chỉ lắc đầu. Sở dĩ thanh niên áo bào đen không ra tay mà trơ mắt nhìn mấy người Aokawa Sakura rút về Địa Cầu, chỉ vì trong mắt hắn, bọn họ chỉ là những con kiến Kim Đan, không đáng nhắc đến. Hơn cả là vì Diệp Thành đã tọa trấn ở đây, thu hút phần lớn sự chú ý của hắn. Nếu anh cũng trốn về Địa Cầu thì chắc chắn thanh niên áo bào đen sẽ không cho phép. Diệp Thành không thể chắc chắn đỡ được đòn tấn công của một Hợp Đạo trên con đường về nhà kéo dài mấy vạn dặm.
Tiên Đế Trùng SinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu ChânCon tàu cao tốc hướng tới thành phố Hải Thành đang lao vun vút thì bỗng nhiên "ầm" một tiếng, chấn động kịch liệt. Cùng với chấn động này, Diệp Thành chậm rãi mở mắt. Trong mắt anh tràn ngập vẻ khó hiểu và ngỡ ngàng, sau khi quan sát xung quanh vài vòng thì lập tức nhíu mày. "Đây chẳng phải là chuyến cao tốc tới Hải Thành để đính hôn với Bạch Tiểu Huyên năm mình 23 tuổi sao?" Một giây trước, anh vẫn còn đang trải qua đạo lôi kiếp cuối cùng, nhưng bây giờ anh lại trùng sinh trở về Địa Cầu. Kiếp trước, mình tới Hải Thành để chuẩn bị đính hôn với Bạch Tiểu Huyên. Nhưng không ngờ, Bạch Tiểu Huyên mà mình yêu thương nhất lại không thể vượt qua nổi sự theo đuổi của cậu ấm nhà giàu, phản bội mình. Đây không phải là điều đáng hận nhất. Đáng hận nhất là kẻ thứ ba kia vì muốn độc chiếm Bạch Tiểu Huyên mà không ngừng lập mưu hại mình. Đầu tiên là dụ dỗ mình ở sòng bạc thua đến tán gia bại sản, sau đó bày kế vu oan là mình gian lận để người bên sòng bạc chặt hai tay của mình. Dù là vậy hắn vẫn… “Ha ha ha, Diệp Thành, không ngờ mày cũng có kết cục như ngày hôm nay. Cho dù là đứa con của trời, thiên tài tuyệt thế thì có sao chứ? Cho dù một mình đánh bại liên quân vạn giáo, đánh bại tao rồi giết ngũ ca của tao thì sao chứ? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải hóa thành bột mịn dưới chân người khác sao? Ngay cả đệ tử, người thân và tộc nhân mày cũng không bảo vệ được!” Vân Cực cười sằng sặc. Hắn bị Diệp Thành chém đứt một bàn tay và một cái chân, sức mạnh của thanh thần binh gãy thẩm thấu vào sâu trong lục phủ ngũ tạng, khiến thần thể khí hải của hắn gần như bị phế sạch, pháp lực toàn thân bị tiêu tán gần hết, ngay cả nguyên anh cũng suýt nữa nứt vỡ, không thể động đậy, chỉ có thể nằm im một chỗ chờ chết. Nhưng lúc này, sắc mặt hắn đầy chế giễu, trong khóe mắt vô cùng hả hê. “Diệp Thành, đây là Lăng Tiêu Chân Tiên chân chính, ở tinh vực này có pháp lực không kém hơn phụ hoàng tao bao nhiêu. Chẳng phải mày tự xưng là Chân Tiên sao? Để tao chống mắt lên xem Ngụy Chân Tiên như mày và Chân Tiên hàng thật giá thật có sự cách biệt lớn đến mức nào”. Vân Cực mỉa mai. “Ồn ào”. Diệp Thành vả một chưởng, đánh cho hắn bay xa mấy nghìn trượng, sau đó anh xách binh khí lên, bước lên một bước, chặn trước mặt mấy cô gái, nhanh chóng truyền thần niệm. “Lập tức rời khỏi đây, trận này chưa chắc tôi sẽ thua, nhưng các cô ở đây thì tôi sẽ không thể thi triển toàn lực được, mà phải bảo vệ các cô nữa. Các cô hãy nhanh chóng trở về Địa Cầu, ở đó có tiên trận bảo vệ, hắn dù mạnh đến đâu cũng không vào được Địa Cầu”. Tuy nhìn bên ngoài Địa Cầu chỉ là một ngôi sao bình thường, nhưng đây là ngôi sao phong ấn trấn áp Ma Thần Thái cổ, cấm tuyệt đối mọi sức mạnh từ Hợp Đạo trở lên. Nếu người thanh niên áo bào đen này dám đặt chân vào Địa Cầu nửa bước, thì sẽ lập tức bị các tiên trận chém giết, thậm chí không chống đỡ nổi nửa phút. “Chủ nhân, chúng ta cùng trở về đi, nếu hắn đã không vào được thì chúng ta không đánh với hắn nữa, trốn ở trong Địa Cầu là được…” Thần niệm của Aokawa Sakura kêu lên. “Mau đi đi”. Diệp Thành chỉ lắc đầu. Sở dĩ thanh niên áo bào đen không ra tay mà trơ mắt nhìn mấy người Aokawa Sakura rút về Địa Cầu, chỉ vì trong mắt hắn, bọn họ chỉ là những con kiến Kim Đan, không đáng nhắc đến. Hơn cả là vì Diệp Thành đã tọa trấn ở đây, thu hút phần lớn sự chú ý của hắn. Nếu anh cũng trốn về Địa Cầu thì chắc chắn thanh niên áo bào đen sẽ không cho phép. Diệp Thành không thể chắc chắn đỡ được đòn tấn công của một Hợp Đạo trên con đường về nhà kéo dài mấy vạn dặm.