Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 487
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 487Khi mỗi một quyền của hai người chạm nhau, đều sẽ phát ra tiếng nổ thật to, giống như đạn pháo bạo tạc.“Lực lượng con người, vậy mà có thể mạnh như thế sao?”Tất cả mọi người đều nghĩ vậy trong lòng.Mười hai quyền qua đi, Tô Lương Tử rốt cục không địch lại, thua trận.“Ông Tô!”Lôi nữ vương kinh hô một tiếng, thủ hạ hai Kim Thoa vội vàng rơi vào bên người Tô Lương Tử, đỡ Tô Lương Tử dậy.Cũng may thanh niên mặc áo đen đối diện kia cũng không thừa cơ giết tới, mà là đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, bễ nghễ thiên hạ.“Thần phục, hoặc là chết!”Thanh âm của thanh niên băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng mà hắn ta cho đám người Lôi nữ vương.Tô Lương Tử lau đi vết máu khóe miệng, quay người quét mắt đám người đang vẻ mặt khẩn trương.“Sư. . . . . . Trình đại sư lập tức tới ngay, mọi người cố gắng chịu đựng thêm nữa!” Tô Lương Tử cảm thấy nói ra sư phụ, không bằng nói thẳng ra tên Trình đại sư có tác dụng.Một vài người muốn đầu hàng, nghe vậy lại do dự.Lôi nữ vương nhìn mấy vị đại lão, trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, Trình đại sư lập tức tới ngay, để mọi người cố gắng chống đỡ!”Mấy vị đại lão hiểu bây giờ nhất định phải ổn định lại quân tâm, không thì còn chưa đợi được Trình đại sư, thì người bọn hắn đã loạn.Thanh niên mặc áo đen thờ ơ quét đám người một cái, quay người đi trở về trận doanh.“Tấn công!”“Vâng!”Nhị sư huynh Tam sư huynh của Âm Thi Môn, cùng với môn đồ khác, lập tức la lớn: “Tấn công!”“Xông lên!”Thanh niên mặc áo đen chiến thắng, tinh thần mọi người mười thành phố phương Bắc phấn chấn.Trái lại trận doanh bảy thành phố Phương Nam, ai nào cũng cảm thấy bất an, nhìn thấy đối phương nhiều người lao đến như vậy, những người hơi nhát gan vậy mà hai chân phát run.Tô Lương Tử trong lòng nóng như lửa đốt: “Sư phụ, bên kia đã giải quyết xong chưa? Nếu như còn không đến, hôm nay những người này cũng đều phải chết ở chỗ này !”Khoảng cách ba mươi mét, rất nhanh biến thành hai mươi mét, mười mét. . . . . .Hai bên đại chiến sắp bắt đầu, từ đại lão đến đàn em bên Lôi nữ vương, từng người sắc mặt nghiêm túc, như lâm đại địch.Đột nhiên, Tô Lương Tử, Lôi nữ vương, thanh niên mặc áo đen đối diện kia, bao gồm mấy vị đệ tử của hắn ta, đột nhiên như có cảm thấy được gì, cùng nhau nhìn về phía chân trời phương tây.Một đạo ánh sáng xanh như là một viên sao băng, nhanh chóng bắn đến, chậm rãi phóng đại trong mắt mấy người, cuối cùng biến thành một mũi tên ánh sáng màu xanh.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 487Khi mỗi một quyền của hai người chạm nhau, đều sẽ phát ra tiếng nổ thật to, giống như đạn pháo bạo tạc.“Lực lượng con người, vậy mà có thể mạnh như thế sao?”Tất cả mọi người đều nghĩ vậy trong lòng.Mười hai quyền qua đi, Tô Lương Tử rốt cục không địch lại, thua trận.“Ông Tô!”Lôi nữ vương kinh hô một tiếng, thủ hạ hai Kim Thoa vội vàng rơi vào bên người Tô Lương Tử, đỡ Tô Lương Tử dậy.Cũng may thanh niên mặc áo đen đối diện kia cũng không thừa cơ giết tới, mà là đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, bễ nghễ thiên hạ.“Thần phục, hoặc là chết!”Thanh âm của thanh niên băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng mà hắn ta cho đám người Lôi nữ vương.Tô Lương Tử lau đi vết máu khóe miệng, quay người quét mắt đám người đang vẻ mặt khẩn trương.“Sư. . . . . . Trình đại sư lập tức tới ngay, mọi người cố gắng chịu đựng thêm nữa!” Tô Lương Tử cảm thấy nói ra sư phụ, không bằng nói thẳng ra tên Trình đại sư có tác dụng.Một vài người muốn đầu hàng, nghe vậy lại do dự.Lôi nữ vương nhìn mấy vị đại lão, trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, Trình đại sư lập tức tới ngay, để mọi người cố gắng chống đỡ!”Mấy vị đại lão hiểu bây giờ nhất định phải ổn định lại quân tâm, không thì còn chưa đợi được Trình đại sư, thì người bọn hắn đã loạn.Thanh niên mặc áo đen thờ ơ quét đám người một cái, quay người đi trở về trận doanh.“Tấn công!”“Vâng!”Nhị sư huynh Tam sư huynh của Âm Thi Môn, cùng với môn đồ khác, lập tức la lớn: “Tấn công!”“Xông lên!”Thanh niên mặc áo đen chiến thắng, tinh thần mọi người mười thành phố phương Bắc phấn chấn.Trái lại trận doanh bảy thành phố Phương Nam, ai nào cũng cảm thấy bất an, nhìn thấy đối phương nhiều người lao đến như vậy, những người hơi nhát gan vậy mà hai chân phát run.Tô Lương Tử trong lòng nóng như lửa đốt: “Sư phụ, bên kia đã giải quyết xong chưa? Nếu như còn không đến, hôm nay những người này cũng đều phải chết ở chỗ này !”Khoảng cách ba mươi mét, rất nhanh biến thành hai mươi mét, mười mét. . . . . .Hai bên đại chiến sắp bắt đầu, từ đại lão đến đàn em bên Lôi nữ vương, từng người sắc mặt nghiêm túc, như lâm đại địch.Đột nhiên, Tô Lương Tử, Lôi nữ vương, thanh niên mặc áo đen đối diện kia, bao gồm mấy vị đệ tử của hắn ta, đột nhiên như có cảm thấy được gì, cùng nhau nhìn về phía chân trời phương tây.Một đạo ánh sáng xanh như là một viên sao băng, nhanh chóng bắn đến, chậm rãi phóng đại trong mắt mấy người, cuối cùng biến thành một mũi tên ánh sáng màu xanh.
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 487Khi mỗi một quyền của hai người chạm nhau, đều sẽ phát ra tiếng nổ thật to, giống như đạn pháo bạo tạc.“Lực lượng con người, vậy mà có thể mạnh như thế sao?”Tất cả mọi người đều nghĩ vậy trong lòng.Mười hai quyền qua đi, Tô Lương Tử rốt cục không địch lại, thua trận.“Ông Tô!”Lôi nữ vương kinh hô một tiếng, thủ hạ hai Kim Thoa vội vàng rơi vào bên người Tô Lương Tử, đỡ Tô Lương Tử dậy.Cũng may thanh niên mặc áo đen đối diện kia cũng không thừa cơ giết tới, mà là đứng tại chỗ, chắp hai tay sau lưng, bễ nghễ thiên hạ.“Thần phục, hoặc là chết!”Thanh âm của thanh niên băng lãnh, không mang theo một chút tình cảm, hiển nhiên đây là cơ hội cuối cùng mà hắn ta cho đám người Lôi nữ vương.Tô Lương Tử lau đi vết máu khóe miệng, quay người quét mắt đám người đang vẻ mặt khẩn trương.“Sư. . . . . . Trình đại sư lập tức tới ngay, mọi người cố gắng chịu đựng thêm nữa!” Tô Lương Tử cảm thấy nói ra sư phụ, không bằng nói thẳng ra tên Trình đại sư có tác dụng.Một vài người muốn đầu hàng, nghe vậy lại do dự.Lôi nữ vương nhìn mấy vị đại lão, trầm giọng nói: “Truyền lệnh xuống, Trình đại sư lập tức tới ngay, để mọi người cố gắng chống đỡ!”Mấy vị đại lão hiểu bây giờ nhất định phải ổn định lại quân tâm, không thì còn chưa đợi được Trình đại sư, thì người bọn hắn đã loạn.Thanh niên mặc áo đen thờ ơ quét đám người một cái, quay người đi trở về trận doanh.“Tấn công!”“Vâng!”Nhị sư huynh Tam sư huynh của Âm Thi Môn, cùng với môn đồ khác, lập tức la lớn: “Tấn công!”“Xông lên!”Thanh niên mặc áo đen chiến thắng, tinh thần mọi người mười thành phố phương Bắc phấn chấn.Trái lại trận doanh bảy thành phố Phương Nam, ai nào cũng cảm thấy bất an, nhìn thấy đối phương nhiều người lao đến như vậy, những người hơi nhát gan vậy mà hai chân phát run.Tô Lương Tử trong lòng nóng như lửa đốt: “Sư phụ, bên kia đã giải quyết xong chưa? Nếu như còn không đến, hôm nay những người này cũng đều phải chết ở chỗ này !”Khoảng cách ba mươi mét, rất nhanh biến thành hai mươi mét, mười mét. . . . . .Hai bên đại chiến sắp bắt đầu, từ đại lão đến đàn em bên Lôi nữ vương, từng người sắc mặt nghiêm túc, như lâm đại địch.Đột nhiên, Tô Lương Tử, Lôi nữ vương, thanh niên mặc áo đen đối diện kia, bao gồm mấy vị đệ tử của hắn ta, đột nhiên như có cảm thấy được gì, cùng nhau nhìn về phía chân trời phương tây.Một đạo ánh sáng xanh như là một viên sao băng, nhanh chóng bắn đến, chậm rãi phóng đại trong mắt mấy người, cuối cùng biến thành một mũi tên ánh sáng màu xanh.