Một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không…
Chương 865
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 865“Đúng thế, gấp mười lần giá thị trường rồi đó. Giáo sư Tống tốt bụng thương hại cậu thôi, nếu không làm sao cậu có thể bán được với giá cao thế này!”“Nắm lấy cơ hội tốt này đi chàng trai, bỏ lỡ cơ hội này là không còn nữa đâu.”Ninh Lan cũng khuyên nhủ: “Tiểu Kiêu, hay là con bán đi! Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”Bây giờ Tôn Đại Hải đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, còn phải bồi thường cho bệnh nhân, tuy sáu mươi triệu không nhiều nhưng có thể tạm thời giải quyết được việc cấp bách.Trình Kiêu cười: “Dì Lan, giá cả bức tranh này lớn hơn sáu mươi triệu rất nhiều, dì tin con đi!”Giáo sư Tống cười bảo: “Ha ha, chàng trai trẻ, nếu bức tranh này là nguyên tác của Đường Dần thì đương nhiên sẽ có giá trị liên thành, nhưng nó chỉ là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử thôi, tuy cũng là hàng thật nhưng giá trị thật sự không cao.”“Nếu cậu không tin tôi thì có thể hỏi bất cứ người nào ở đây.”Trong đám đông có một ông lão đứng ra nói: “Chàng trai, giáo sư Tống nói đúng đấy, tác phẩm của Tần Trung Cử được lưu truyền rộng rãi, hơn nữa phần lớn đều được bảo quản tốt nên đắt nhất cũng chỉ đáng bảy triệu thôi. Giá mà giáo sư Tống đưa ra đã là rất cao, rất cao rồi.”Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn kiên định: “Tôi nói rồi, không bán. Các ông không cần phải nói nhiều thêm nữa đâu!”Ông chủ mập nghe Trình Kiêu vẫn không chịu thì cười nhạo trong lòng: “Tên nhóc này còn tưởng nhặt được bảo bối ở chỗ mình đấy à, sáu mươi triệu mà cũng không bán!”“Chờ đã, cậu không bán, tôi bán! Giáo sư Tống, chỗ tôi vẫn còn vài tác phẩm Tần Trung Cử mô phỏng của Đường Dần nữa, để tôi lấy cho ông xem.”Tống Tề Sơn gật đầu: “Được, vậy làm phiền rồi!”Trong đám đông lập tức có người cười khẩy hả hê.“Ha ha, vừa nãy sáu mươi triệu cậu ta không bán, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, có bán cũng chỉ bán được với giá sáu triệu thôi.”“Đúng là lòng tham không đáy, đáng đời!”Chủ cửa hàng nhanh chóng ôm vài bức tranh ra: “Giáo sư Tống, đây đều là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử, đều là hàng thật cả, ông thích bức nào, ba mươi triệu tôi cũng bán!”Giáo sư Tống lật xem từng bức, nuối tiếc nói: “Tuy những bức tranh này đều là tác phẩm thật của Tần Trung Cử, nhưng so với bức kia thì tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó.”Giáo sư Tống lại nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Chàng trai, tôi mua với giá chín mươi triệu. Đây là lần trả giá cuối cùng của tôi rồi, cậu nghĩ kỹ đi.”Trình Kiêu vẫn lắc đầu: “Tôi nói rồi, không bán.”Tôn Đại Hải hừ lạnh: “Cậu không bán thì tôi bán!”“Giáo sư Tống, bức tranh này thuộc về ông rồi đó!”Vừa nãy khi nhìn thấy suýt nữa thì để ông chủ cửa hàng được lời, ông ta đã hối hận, biết trước ba mươi triệu thì đã bán cho giáo sư Tống rồi.May mà giáo sư Tống không thích những bức tranh kia của chủ cửa hàng, Tôn Đại Hải vẫn còn cơ hội.Trình Kiêu bình tĩnh nhìn Tôn Đại Hải, lãnh đạm nói: “Chú nghĩ kỹ đi, giá trị của bức tranh này cao hơn sáu mươi triệu rất nhiều, thậm chí còn hơn cả Ngũ Long Thần Châm của chú. Nếu bán thì chú đừng hối hận!”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 865“Đúng thế, gấp mười lần giá thị trường rồi đó. Giáo sư Tống tốt bụng thương hại cậu thôi, nếu không làm sao cậu có thể bán được với giá cao thế này!”“Nắm lấy cơ hội tốt này đi chàng trai, bỏ lỡ cơ hội này là không còn nữa đâu.”Ninh Lan cũng khuyên nhủ: “Tiểu Kiêu, hay là con bán đi! Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”Bây giờ Tôn Đại Hải đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, còn phải bồi thường cho bệnh nhân, tuy sáu mươi triệu không nhiều nhưng có thể tạm thời giải quyết được việc cấp bách.Trình Kiêu cười: “Dì Lan, giá cả bức tranh này lớn hơn sáu mươi triệu rất nhiều, dì tin con đi!”Giáo sư Tống cười bảo: “Ha ha, chàng trai trẻ, nếu bức tranh này là nguyên tác của Đường Dần thì đương nhiên sẽ có giá trị liên thành, nhưng nó chỉ là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử thôi, tuy cũng là hàng thật nhưng giá trị thật sự không cao.”“Nếu cậu không tin tôi thì có thể hỏi bất cứ người nào ở đây.”Trong đám đông có một ông lão đứng ra nói: “Chàng trai, giáo sư Tống nói đúng đấy, tác phẩm của Tần Trung Cử được lưu truyền rộng rãi, hơn nữa phần lớn đều được bảo quản tốt nên đắt nhất cũng chỉ đáng bảy triệu thôi. Giá mà giáo sư Tống đưa ra đã là rất cao, rất cao rồi.”Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn kiên định: “Tôi nói rồi, không bán. Các ông không cần phải nói nhiều thêm nữa đâu!”Ông chủ mập nghe Trình Kiêu vẫn không chịu thì cười nhạo trong lòng: “Tên nhóc này còn tưởng nhặt được bảo bối ở chỗ mình đấy à, sáu mươi triệu mà cũng không bán!”“Chờ đã, cậu không bán, tôi bán! Giáo sư Tống, chỗ tôi vẫn còn vài tác phẩm Tần Trung Cử mô phỏng của Đường Dần nữa, để tôi lấy cho ông xem.”Tống Tề Sơn gật đầu: “Được, vậy làm phiền rồi!”Trong đám đông lập tức có người cười khẩy hả hê.“Ha ha, vừa nãy sáu mươi triệu cậu ta không bán, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, có bán cũng chỉ bán được với giá sáu triệu thôi.”“Đúng là lòng tham không đáy, đáng đời!”Chủ cửa hàng nhanh chóng ôm vài bức tranh ra: “Giáo sư Tống, đây đều là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử, đều là hàng thật cả, ông thích bức nào, ba mươi triệu tôi cũng bán!”Giáo sư Tống lật xem từng bức, nuối tiếc nói: “Tuy những bức tranh này đều là tác phẩm thật của Tần Trung Cử, nhưng so với bức kia thì tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó.”Giáo sư Tống lại nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Chàng trai, tôi mua với giá chín mươi triệu. Đây là lần trả giá cuối cùng của tôi rồi, cậu nghĩ kỹ đi.”Trình Kiêu vẫn lắc đầu: “Tôi nói rồi, không bán.”Tôn Đại Hải hừ lạnh: “Cậu không bán thì tôi bán!”“Giáo sư Tống, bức tranh này thuộc về ông rồi đó!”Vừa nãy khi nhìn thấy suýt nữa thì để ông chủ cửa hàng được lời, ông ta đã hối hận, biết trước ba mươi triệu thì đã bán cho giáo sư Tống rồi.May mà giáo sư Tống không thích những bức tranh kia của chủ cửa hàng, Tôn Đại Hải vẫn còn cơ hội.Trình Kiêu bình tĩnh nhìn Tôn Đại Hải, lãnh đạm nói: “Chú nghĩ kỹ đi, giá trị của bức tranh này cao hơn sáu mươi triệu rất nhiều, thậm chí còn hơn cả Ngũ Long Thần Châm của chú. Nếu bán thì chú đừng hối hận!”
Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên TônTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Tu Chân, Truyện Xuyên KhôngMột tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, trong phòng khám bên đường, người thanh niên đang ngủ say trên ghế trong góc tường đột nhiên bừng tỉnh. “Mình không chết!” “Mình rõ ràng là bị thiên kiếp đánh cho hồn phi phách tán, sao lại không chết?” “Đây chẳng lẽ là ảo giác sao?” “Không, ảo giác chắc chắn không chân thật như vậy!” “Chẳng lẽ mình sống lại rồi?” Nhanh chóng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng sau bàn tư vấn bệnh nhân, trong mắt chàng thanh niên hiện lên một tia kinh hãi! “Tôn Mạc!” “Người vợ trên trái đất của mình ở đời trước!” “Vậy nơi này là? … Phòng khám Tôn Thị!” “Xem ra mình thực sự đã sống lại lần nữa rồi!” Khi chắc chắn rằng mình không phải nằm mơ, vẻ kinh hãi trong mắt Trình Kiêu biến mất, thay vào đó là vẻ thờ ơ không hợp với tuổi của anh. “Đây có phải là ông trời thiên vị cho mình không?” Cảm nhận được linh khí giống như biển cả dâng trào trong cơ thể lúc này đây đã trở nên trống rỗng. Thần hồn vạn năm bất diệt giờ đã biến mất không… CHƯƠNG 865“Đúng thế, gấp mười lần giá thị trường rồi đó. Giáo sư Tống tốt bụng thương hại cậu thôi, nếu không làm sao cậu có thể bán được với giá cao thế này!”“Nắm lấy cơ hội tốt này đi chàng trai, bỏ lỡ cơ hội này là không còn nữa đâu.”Ninh Lan cũng khuyên nhủ: “Tiểu Kiêu, hay là con bán đi! Dù sao giữ lại cũng không có tác dụng gì, có thể bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”Bây giờ Tôn Đại Hải đã tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, còn phải bồi thường cho bệnh nhân, tuy sáu mươi triệu không nhiều nhưng có thể tạm thời giải quyết được việc cấp bách.Trình Kiêu cười: “Dì Lan, giá cả bức tranh này lớn hơn sáu mươi triệu rất nhiều, dì tin con đi!”Giáo sư Tống cười bảo: “Ha ha, chàng trai trẻ, nếu bức tranh này là nguyên tác của Đường Dần thì đương nhiên sẽ có giá trị liên thành, nhưng nó chỉ là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử thôi, tuy cũng là hàng thật nhưng giá trị thật sự không cao.”“Nếu cậu không tin tôi thì có thể hỏi bất cứ người nào ở đây.”Trong đám đông có một ông lão đứng ra nói: “Chàng trai, giáo sư Tống nói đúng đấy, tác phẩm của Tần Trung Cử được lưu truyền rộng rãi, hơn nữa phần lớn đều được bảo quản tốt nên đắt nhất cũng chỉ đáng bảy triệu thôi. Giá mà giáo sư Tống đưa ra đã là rất cao, rất cao rồi.”Vẻ mặt Trình Kiêu vẫn kiên định: “Tôi nói rồi, không bán. Các ông không cần phải nói nhiều thêm nữa đâu!”Ông chủ mập nghe Trình Kiêu vẫn không chịu thì cười nhạo trong lòng: “Tên nhóc này còn tưởng nhặt được bảo bối ở chỗ mình đấy à, sáu mươi triệu mà cũng không bán!”“Chờ đã, cậu không bán, tôi bán! Giáo sư Tống, chỗ tôi vẫn còn vài tác phẩm Tần Trung Cử mô phỏng của Đường Dần nữa, để tôi lấy cho ông xem.”Tống Tề Sơn gật đầu: “Được, vậy làm phiền rồi!”Trong đám đông lập tức có người cười khẩy hả hê.“Ha ha, vừa nãy sáu mươi triệu cậu ta không bán, bây giờ hối hận cũng muộn rồi, có bán cũng chỉ bán được với giá sáu triệu thôi.”“Đúng là lòng tham không đáy, đáng đời!”Chủ cửa hàng nhanh chóng ôm vài bức tranh ra: “Giáo sư Tống, đây đều là tác phẩm mô phỏng của Tần Trung Cử, đều là hàng thật cả, ông thích bức nào, ba mươi triệu tôi cũng bán!”Giáo sư Tống lật xem từng bức, nuối tiếc nói: “Tuy những bức tranh này đều là tác phẩm thật của Tần Trung Cử, nhưng so với bức kia thì tôi luôn cảm thấy thiếu gì đó.”Giáo sư Tống lại nhìn Trình Kiêu rồi bảo: “Chàng trai, tôi mua với giá chín mươi triệu. Đây là lần trả giá cuối cùng của tôi rồi, cậu nghĩ kỹ đi.”Trình Kiêu vẫn lắc đầu: “Tôi nói rồi, không bán.”Tôn Đại Hải hừ lạnh: “Cậu không bán thì tôi bán!”“Giáo sư Tống, bức tranh này thuộc về ông rồi đó!”Vừa nãy khi nhìn thấy suýt nữa thì để ông chủ cửa hàng được lời, ông ta đã hối hận, biết trước ba mươi triệu thì đã bán cho giáo sư Tống rồi.May mà giáo sư Tống không thích những bức tranh kia của chủ cửa hàng, Tôn Đại Hải vẫn còn cơ hội.Trình Kiêu bình tĩnh nhìn Tôn Đại Hải, lãnh đạm nói: “Chú nghĩ kỹ đi, giá trị của bức tranh này cao hơn sáu mươi triệu rất nhiều, thậm chí còn hơn cả Ngũ Long Thần Châm của chú. Nếu bán thì chú đừng hối hận!”