Một làn gió nhẹ lùa qua tai, vuốt ve, mơn man khuôn mặt của hắn. Tiếng tiêu réo rắt vút cao từ trên không vọng lại. Bầu trời đêm quang đãng, ánh trăng vàng soi bóng xuống dòng suối, tiếng nước chảy róc rách trong đêm vắng. Một khung cảnh thật sự hữu tình.Lưu Phong theo tiếng tiêu cứ thế đi tới, trên đường có rất nhiều kỳ hoa dị thảo, tỏa ra hưong thơm làm say đắm lòng người."Đại sư tôn hôm nay tâm tình có lẽ không được tốt cho lắm!" Lưu Phong đối với tiếng tiêu này rất đỗi quen thuộc, mỗi lần đại sư tôn của hắn có tâm trạng không tốt đều một mình đến Vân Mộng sơn, dùng tiếng tiêu tĩnh tâm. Mà Lưu Phong chính là người thưởng thức tiếng tiêu của sư tôn hắn. Trong ba năm qua hắn chính là người duy nhất có diễm phúc này.Xuyên qua một bãi cỏ, nhân ảnh của đại sư tôn Tần Thủy Dao đã hiện ra trứơc mắt hắn. Nàng đang đứng trên một tảng đá bên cạnh là một thủy đàm. Một thân bạch y làm nổi bật lên phong cách cao quý, mái tóc dài đen tuyền buông xõa tựa như một dòng suối, phủ xuống tấm thân…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...