Cuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng…

Chương 264: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (5)

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1au đó, cô nhìn Hoắc Hoành nói nghẹn ngào: “Hoắc Hoành, trong cuộc đời này em chưa bao giờ tin tưởng anh, em chỉ nghĩ em là một thứ đồ chơi trong lúc anh cao hứng mà thôiNhưng bây giờ em mới biết..là em không có phúc, đến giờ phút này mới nhận ra là mình không biết trân trọngKiếp sau, kiếp sau nếu có gặp lại, em..nhất định sẽ trân trọng.” Khung cảnh này thật sự khiến người khác cảm động“Hoắc Hoành, đi chết đi!” Hoắc Mân nghiến răng, mặt lộ rõ vẻ hung ác, ngay lập tức muốn bóp cò súngThời gian như quay chậm vậy, tất cả mọi thứ đều bị kéo dài raHoắc Hoành nheo mắt lại, vẻ mặt không còn sự ấm áp nữa, ánh mắt lạnh lẽo rợn ngườiTại thời khắc đó “Đoàng” một tiếng, lại là tiếng súngÂm thanh này không3khỏi khiến người ta giật mìnhNhiếp Nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng ẩm phun vào mặt mình, mùi máu nồng nặc khiến cô nhắm mắt lạiRất nhanh, bàn tay giữ chặt ở cổ cô bỗng buông lỏng ra, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi xuống nước vang lênMặt nước biển đang yên lặng lúc này bỗng bắn lên tung tóe“Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảnh sát nhanh chóng chạy tớiLệ Xuyên Lâm lo lắng nhìn cả người đẫm máu của Nhiếp Nhiên, “Cô không sao chứ?” Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hô của ảnh sát thì lập tức liếc mắt nhìn A HổA Hổ gật đầu“Tôi..tôi không sao...” Nhiếp Nhiên xua tay yếu ớt, giọng nói chậm rãiCũng may không làm hỏng việc vào thời khắc mấu chốt! Nếu không một2mình cô chống lại thì không chết dưới súng của Hoắc Mân, cũng chết dưới súng của Hoắc Hoành.“Thật may anh nổ súng kịp thời.” Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành vẫn chưa đi tới, nhanh chóng nói với Lệ Xuyên Lâm vài câuLệ Xuyên Lâm nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoành đã đẩy xe lăn tới “Em ổn không? Có chỗ nào bị thương không?” Hoắc Hoành đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn ánh lên nét cườiNhiếp Nhiên vô cùng thán phục tốc độ thay đổi biểu cảm của người này, thật sự không nói nên lời“Không sao, may là vị cảnh sát này kịp thời nổ súng.” Cô cảm động chỉ vào Lệ Xuyên Lâm bên cạnhBởi vì không thể để lộ thân phận nằm vùng của mình, cô chỉ có thể vờ như không quen biết1Lệ Xuyên Lâm, thậm chí còn phá lệ cười thân thiện với anh ta“Phát súng đó không phải tôi bắn.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

1au đó, cô nhìn Hoắc Hoành nói nghẹn ngào: “Hoắc Hoành, trong cuộc đời này em chưa bao giờ tin tưởng anh, em chỉ nghĩ em là một thứ đồ chơi trong lúc anh cao hứng mà thôi

Nhưng bây giờ em mới biết..

là em không có phúc, đến giờ phút này mới nhận ra là mình không biết trân trọng

Kiếp sau, kiếp sau nếu có gặp lại, em..

nhất định sẽ trân trọng.” Khung cảnh này thật sự khiến người khác cảm động

“Hoắc Hoành, đi chết đi!” Hoắc Mân nghiến răng, mặt lộ rõ vẻ hung ác, ngay lập tức muốn bóp cò súng

Thời gian như quay chậm vậy, tất cả mọi thứ đều bị kéo dài ra

Hoắc Hoành nheo mắt lại, vẻ mặt không còn sự ấm áp nữa, ánh mắt lạnh lẽo rợn người

Tại thời khắc đó “Đoàng” một tiếng, lại là tiếng súng

Âm thanh này không3khỏi khiến người ta giật mình

Nhiếp Nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng ẩm phun vào mặt mình, mùi máu nồng nặc khiến cô nhắm mắt lại

Rất nhanh, bàn tay giữ chặt ở cổ cô bỗng buông lỏng ra, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi xuống nước vang lên

Mặt nước biển đang yên lặng lúc này bỗng bắn lên tung tóe

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảnh sát nhanh chóng chạy tới

Lệ Xuyên Lâm lo lắng nhìn cả người đẫm máu của Nhiếp Nhiên, “Cô không sao chứ?” Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hô của ảnh sát thì lập tức liếc mắt nhìn A Hổ

A Hổ gật đầu

“Tôi..

tôi không sao...” Nhiếp Nhiên xua tay yếu ớt, giọng nói chậm rãi

Cũng may không làm hỏng việc vào thời khắc mấu chốt! Nếu không một2mình cô chống lại thì không chết dưới súng của Hoắc Mân, cũng chết dưới súng của Hoắc Hoành.

“Thật may anh nổ súng kịp thời.” Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành vẫn chưa đi tới, nhanh chóng nói với Lệ Xuyên Lâm vài câu

Lệ Xuyên Lâm nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoành đã đẩy xe lăn tới “Em ổn không? Có chỗ nào bị thương không?” Hoắc Hoành đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn ánh lên nét cười

Nhiếp Nhiên vô cùng thán phục tốc độ thay đổi biểu cảm của người này, thật sự không nói nên lời

“Không sao, may là vị cảnh sát này kịp thời nổ súng.” Cô cảm động chỉ vào Lệ Xuyên Lâm bên cạnh

Bởi vì không thể để lộ thân phận nằm vùng của mình, cô chỉ có thể vờ như không quen biết1Lệ Xuyên Lâm, thậm chí còn phá lệ cười thân thiện với anh ta

“Phát súng đó không phải tôi bắn.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.

Cưng Chiều Cô Vợ Quân NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhCuối con đường tối tăm có một bóng đen xuất hiện, hắn nhìn cô gái bị bắn xuyên qua ngực, rồi lau cây súng trong tay mình, khóe miệng hơi nhếch lên. “Số 1, đây là kết cục của việc cô không chịu hợp tác với tôi, đừng trách tôi làm gì Có trách thì trách cô cứng đầu cứng cổ, đáng lẽ ra cô không nên đi theo trưởng quan của mình.” Tiếng cười trầm thấp và lạnh lùng độc ác vang lên trên hành lang âm u, tiếng bước chân mỗi lúc một xa, chỉ còn lại cô gái đang nằm trên mặt đất, chút ý thức cuối cùng cũng hoàn toàn tiêu tán theo gió. “YY.. không phải cậu ta chết rồi đấy chứ?” “Mới có dìm cậu ta vào nước được vài giây, sao chết dễ như thể được?” Không3biết vì sao bên tai lại loáng thoáng có tiếng xì xào bàn tán, ngực và họng đau buốt, chân tay chẳng còn sức mà động đậy Tiếng nói chuyện vẫn tiếp tục truyền vào tai cô “Nhưng cậu ta vẫn không tỉnh lại, sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?” “Trần Lạc, sao cậu nhát gan thể, chẳng phải là bất tỉnh thôi sao? Đá mấy cái chắc chắn sẽ tỉnh lại ngay.” Tiếng… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.1au đó, cô nhìn Hoắc Hoành nói nghẹn ngào: “Hoắc Hoành, trong cuộc đời này em chưa bao giờ tin tưởng anh, em chỉ nghĩ em là một thứ đồ chơi trong lúc anh cao hứng mà thôiNhưng bây giờ em mới biết..là em không có phúc, đến giờ phút này mới nhận ra là mình không biết trân trọngKiếp sau, kiếp sau nếu có gặp lại, em..nhất định sẽ trân trọng.” Khung cảnh này thật sự khiến người khác cảm động“Hoắc Hoành, đi chết đi!” Hoắc Mân nghiến răng, mặt lộ rõ vẻ hung ác, ngay lập tức muốn bóp cò súngThời gian như quay chậm vậy, tất cả mọi thứ đều bị kéo dài raHoắc Hoành nheo mắt lại, vẻ mặt không còn sự ấm áp nữa, ánh mắt lạnh lẽo rợn ngườiTại thời khắc đó “Đoàng” một tiếng, lại là tiếng súngÂm thanh này không3khỏi khiến người ta giật mìnhNhiếp Nhiên thấy một dòng chất lỏng nóng ẩm phun vào mặt mình, mùi máu nồng nặc khiến cô nhắm mắt lạiRất nhanh, bàn tay giữ chặt ở cổ cô bỗng buông lỏng ra, sau đó là tiếng của một vật gì đó rơi xuống nước vang lênMặt nước biển đang yên lặng lúc này bỗng bắn lên tung tóe“Cảnh sát đây! Không được động đậy!” Tiếng còi và tiếng bước chân dồn dập vang lên, cảnh sát nhanh chóng chạy tớiLệ Xuyên Lâm lo lắng nhìn cả người đẫm máu của Nhiếp Nhiên, “Cô không sao chứ?” Hoắc Hoành nghe thấy tiếng hô của ảnh sát thì lập tức liếc mắt nhìn A HổA Hổ gật đầu“Tôi..tôi không sao...” Nhiếp Nhiên xua tay yếu ớt, giọng nói chậm rãiCũng may không làm hỏng việc vào thời khắc mấu chốt! Nếu không một2mình cô chống lại thì không chết dưới súng của Hoắc Mân, cũng chết dưới súng của Hoắc Hoành.“Thật may anh nổ súng kịp thời.” Nhiếp Nhiên nhân lúc Hoắc Hoành vẫn chưa đi tới, nhanh chóng nói với Lệ Xuyên Lâm vài câuLệ Xuyên Lâm nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì Hoắc Hoành đã đẩy xe lăn tới “Em ổn không? Có chỗ nào bị thương không?” Hoắc Hoành đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thậm chí khóe môi còn ánh lên nét cườiNhiếp Nhiên vô cùng thán phục tốc độ thay đổi biểu cảm của người này, thật sự không nói nên lời“Không sao, may là vị cảnh sát này kịp thời nổ súng.” Cô cảm động chỉ vào Lệ Xuyên Lâm bên cạnhBởi vì không thể để lộ thân phận nằm vùng của mình, cô chỉ có thể vờ như không quen biết1Lệ Xuyên Lâm, thậm chí còn phá lệ cười thân thiện với anh ta“Phát súng đó không phải tôi bắn.” Nụ cười trên môi Nhiếp Nhiên cứng đờ lại.

Chương 264: Tỏ tình trong lúc chờ cứu viện (5)