Gió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ…
Chương 1168: 1168: Bảo Tàng Huyết Mạch
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau đó.Khi lực sinh mệnh và khí huyết của Cố Đình Tiêu đã đạt tới đỉnh điểm.Hắn ta giơ hai tay lên, như thể đang bê cả vòm trời.Nhìn về phía Tô Minh rít gào lên: “Thuật Lưu Đày Sinh Mệnh!”Bỗng nhiên.Một cơn bão lũ của lực sinh mệnh như đang chia nhánh từ dòng sông lớn, mạnh mẽ chảy dọc về phía Tô Minh.Hình ảnh đó vô cùng rung động lòng người!Nó liên quan đến quy luật thời gian, quy luật không gian và lại càng liên quan đến quy luật vận mệnh thần bí nhất trần đời.Đó chính là một loại đạo thuật nằm trong mười loại cấm kỵ thần bí nhất.Mười đạo thuật cấm kỵ của thế giới Đại Thiên này thì có ba loại là do Cố Đình Tiêu nghĩ ra, có thể nói là tài năng thiên bẩm cực kỳ yêu nghiệt.Nhất là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh, chỉ có nhân ma mới thực hiện được, không một kẻ nào khác làm nổi.Những lời đồn đãi đó là sự thật, còn vấn đề tại sao lại như thế hả? Vì muốn thực hiện đạo thuật cấm kỵ này cần nắm trong tay lực sinh mệnh vô cùng lớn.Ngoài nhân ma có được Cây Thế Giới thỉ những người khác, dù có là Đại Đế cũng không thế nắm trong tay lực sinh mệnh lớn đến vậy.“Này Tô tiểu tử, anh có thể bỏ qua nó, đúng thuật Lưu Đày Sinh Mệnh rất khủng bố và quỷ dị, nhưng vấn đề là nó vô dụng với anh”, thiên nữ Tạo Hóa cười cười mở miệng.Tại đây có hìnhTô Minh hiểu ra rồi.Vài chiêu thức anh định dùng để đối phó với thuật Lưu Đày Sinh Mệnh cũng được cất đi trong giây lát.“Nhưng nói thật nhé Tô tiểu tử, Cây Thế Giới đó là một bảo bối tốt, nếu anh có được, với anh mà nói sẽ có tác dụng rất lớn, nhất là khi anh đang sở hữu bảo tàng huyết mạch”.Thiên nữ Tạo Hóa bùi ngùi nói, giọng nói chứa sự hào hứngvà mong chờ: “Cây Thế Giới mà về tay, cộng với bảo tàng huyết mạch nữa thì sau này anh có thể cưỡng chế mở Hỗn Độn, thúc đẩy thế giới, có thể tái tạo một Đại Đạo mới, cho anh xác suất thành công rất lớn khi xử lý Đại Đạo!”Bây giờ Tô Minh đã liều chết với Ý chí Đại Đạo, không chết không ngừng.Xử lý Ý chí Đại Đạo nhất định phải nằm trong kế hoạch tương lai.Nhưng trước mắt thiên nữ Tạo Hóa cũng hiếu, dù Tô Minh có đủ sức xử lý Ỷ chí Đại Đạo thì cũng không thế làm thế.Bởi vì một khi làm vậy, Ý chí Đại Đạo biến mất, Đại Đạo hỗn loạn, quy luật hỗn loạn, đất trời hỗn loạn, hư không hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, thế thì thế giới Đại Thiên sẽ mất đi thiên cơ, võ đạo đứt đoạn, linh mạch biến mất.Nói chung, hậu quả sẽ là thế giới Đại Thiên nhanh chóng biến thành một thế giới chết, thế giới Tiểu Thiên cùng với tầng võ thấp như địa cầu cũng thế.Nếu vậy người thân, bạn bè, người con gái của của Tô Minh đều phải chết sạch.Chắc chắn Tô Minh không muốn điều đó xảy ra.Huống hồ, một khi tiêu diệt Đại Đạo thì đồng nghĩa với việc, dân dân sẽ gi3t ch3t hàng tý sinh linh, dẫn đến hiểm họa diệt thế.Điều này cũng mang đến nghiệp nặng cho mình.Mặc dù ngày thường, vì một số lý do nên Tô Minh cũng hay quyết trận sống còn với người hoặc thế lực nào đó, bàn tay còn nhuốm không ít máu tươi.Nhưng máu đó quá ít, ít đến nỗi không thể coi là ‘nghiệp’ được.Nhưng nếu như diệt thế giới Đại Thiên, hàng tỷ sinh linh cộng lại thì oán hận của từng người tích dần, nghiệp lực đó cũng là vô cùng khủng khiếp, lúc đó TôMinh không đỡ nổi..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay sau đó.
Khi lực sinh mệnh và khí huyết của Cố Đình Tiêu đã đạt tới đỉnh điểm.
Hắn ta giơ hai tay lên, như thể đang bê cả vòm trời.
Nhìn về phía Tô Minh rít gào lên: “Thuật Lưu Đày Sinh Mệnh!”
Bỗng nhiên.
Một cơn bão lũ của lực sinh mệnh như đang chia nhánh từ dòng sông lớn, mạnh mẽ chảy dọc về phía Tô Minh.
Hình ảnh đó vô cùng rung động lòng người!
Nó liên quan đến quy luật thời gian, quy luật không gian và lại càng liên quan đến quy luật vận mệnh thần bí nhất trần đời.
Đó chính là một loại đạo thuật nằm trong mười loại cấm kỵ thần bí nhất.
Mười đạo thuật cấm kỵ của thế giới Đại Thiên này thì có ba loại là do Cố Đình Tiêu nghĩ ra, có thể nói là tài năng thiên bẩm cực kỳ yêu nghiệt.
Nhất là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh, chỉ có nhân ma mới thực hiện được, không một kẻ nào khác làm nổi.
Những lời đồn đãi đó là sự thật, còn vấn đề tại sao lại như thế hả? Vì muốn thực hiện đạo thuật cấm kỵ này cần nắm trong tay lực sinh mệnh vô cùng lớn.
Ngoài nhân ma có được Cây Thế Giới thỉ những người khác, dù có là Đại Đế cũng không thế nắm trong tay lực sinh mệnh lớn đến vậy.
“Này Tô tiểu tử, anh có thể bỏ qua nó, đúng thuật Lưu Đày Sinh Mệnh rất khủng bố và quỷ dị, nhưng vấn đề là nó vô dụng với anh”, thiên nữ Tạo Hóa cười cười mở miệng.
Tại đây có hình
Tô Minh hiểu ra rồi.
Vài chiêu thức anh định dùng để đối phó với thuật Lưu Đày Sinh Mệnh cũng được cất đi trong giây lát.
“Nhưng nói thật nhé Tô tiểu tử, Cây Thế Giới đó là một bảo bối tốt, nếu anh có được, với anh mà nói sẽ có tác dụng rất lớn, nhất là khi anh đang sở hữu bảo tàng huyết mạch”.
Thiên nữ Tạo Hóa bùi ngùi nói, giọng nói chứa sự hào hứng
và mong chờ: “Cây Thế Giới mà về tay, cộng với bảo tàng huyết mạch nữa thì sau này anh có thể cưỡng chế mở Hỗn Độn, thúc đẩy thế giới, có thể tái tạo một Đại Đạo mới, cho anh xác suất thành công rất lớn khi xử lý Đại Đạo!”
Bây giờ Tô Minh đã liều chết với Ý chí Đại Đạo, không chết không ngừng.
Xử lý Ý chí Đại Đạo nhất định phải nằm trong kế hoạch tương lai.
Nhưng trước mắt thiên nữ Tạo Hóa cũng hiếu, dù Tô Minh có đủ sức xử lý Ỷ chí Đại Đạo thì cũng không thế làm thế.
Bởi vì một khi làm vậy, Ý chí Đại Đạo biến mất, Đại Đạo hỗn loạn, quy luật hỗn loạn, đất trời hỗn loạn, hư không hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, thế thì thế giới Đại Thiên sẽ mất đi thiên cơ, võ đạo đứt đoạn, linh mạch biến mất.
Nói chung, hậu quả sẽ là thế giới Đại Thiên nhanh chóng biến thành một thế giới chết, thế giới Tiểu Thiên cùng với tầng võ thấp như địa cầu cũng thế.
Nếu vậy người thân, bạn bè, người con gái của của Tô Minh đều phải chết sạch.
Chắc chắn Tô Minh không muốn điều đó xảy ra.
Huống hồ, một khi tiêu diệt Đại Đạo thì đồng nghĩa với việc, dân dân sẽ gi3t ch3t hàng tý sinh linh, dẫn đến hiểm họa diệt thế.
Điều này cũng mang đến nghiệp nặng cho mình.
Mặc dù ngày thường, vì một số lý do nên Tô Minh cũng hay quyết trận sống còn với người hoặc thế lực nào đó, bàn tay còn nhuốm không ít máu tươi.
Nhưng máu đó quá ít, ít đến nỗi không thể coi là ‘nghiệp’ được.
Nhưng nếu như diệt thế giới Đại Thiên, hàng tỷ sinh linh cộng lại thì oán hận của từng người tích dần, nghiệp lực đó cũng là vô cùng khủng khiếp, lúc đó Tô
Minh không đỡ nổi.
.
Đỉnh Cấp Tông SưTác giả: Tô MinhTruyện Converter, Truyện Đô ThịGió thu xào xạc, thành phố Dương Giang đã bắt đầu vào thu. Trên đường người qua lại thưa thớt, đa phần đều vòng tay quấn chặt áo khoác vào người, rụt cổ bước nhanh trên đường. Lúc này, một thanh niên ăn mặc bình thường, chiều cao khoảng một mét tám, trông vẻ ngoài hai mươi tuổi, không nhanh không chậm bước đi trên con đường trải đầy ánh vàng của lá Phong rụng. Anh ấy lúc thì nhíu mày, lúc lại khẽ mỉm cười, lúc lại đứng yên một chỗ, dáng vẻ vô cùng đặc biệt. Người thanh niên rõ ràng là ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người anh lại toát ra khí chất khó mà diễn tả được bằng lời, nó mang đến cảm giác thần bí cho người đối diện. Gương mặt với đường nét ngũ quan đoan chính, bên dưới đôi mày kiếm là một đôi mắt sáng long lanh mang theo ba phần sắc bén, đôi đồng tử sâu hun hút như chẳng thể chạm đến đáy. Bước đi một hồi, người thanh niên khẽ lắc đầu, miệng lẩm bẩm nói: “Ba năm rồi, Dương Giang vẫn là Dương Giang đó, mà Tô Minh tôi giờ đã không còn là Tô Minh năm nào!Tôi, đã trở về!Nhà họ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngay sau đó.Khi lực sinh mệnh và khí huyết của Cố Đình Tiêu đã đạt tới đỉnh điểm.Hắn ta giơ hai tay lên, như thể đang bê cả vòm trời.Nhìn về phía Tô Minh rít gào lên: “Thuật Lưu Đày Sinh Mệnh!”Bỗng nhiên.Một cơn bão lũ của lực sinh mệnh như đang chia nhánh từ dòng sông lớn, mạnh mẽ chảy dọc về phía Tô Minh.Hình ảnh đó vô cùng rung động lòng người!Nó liên quan đến quy luật thời gian, quy luật không gian và lại càng liên quan đến quy luật vận mệnh thần bí nhất trần đời.Đó chính là một loại đạo thuật nằm trong mười loại cấm kỵ thần bí nhất.Mười đạo thuật cấm kỵ của thế giới Đại Thiên này thì có ba loại là do Cố Đình Tiêu nghĩ ra, có thể nói là tài năng thiên bẩm cực kỳ yêu nghiệt.Nhất là thuật Lưu Đày Sinh Mệnh, chỉ có nhân ma mới thực hiện được, không một kẻ nào khác làm nổi.Những lời đồn đãi đó là sự thật, còn vấn đề tại sao lại như thế hả? Vì muốn thực hiện đạo thuật cấm kỵ này cần nắm trong tay lực sinh mệnh vô cùng lớn.Ngoài nhân ma có được Cây Thế Giới thỉ những người khác, dù có là Đại Đế cũng không thế nắm trong tay lực sinh mệnh lớn đến vậy.“Này Tô tiểu tử, anh có thể bỏ qua nó, đúng thuật Lưu Đày Sinh Mệnh rất khủng bố và quỷ dị, nhưng vấn đề là nó vô dụng với anh”, thiên nữ Tạo Hóa cười cười mở miệng.Tại đây có hìnhTô Minh hiểu ra rồi.Vài chiêu thức anh định dùng để đối phó với thuật Lưu Đày Sinh Mệnh cũng được cất đi trong giây lát.“Nhưng nói thật nhé Tô tiểu tử, Cây Thế Giới đó là một bảo bối tốt, nếu anh có được, với anh mà nói sẽ có tác dụng rất lớn, nhất là khi anh đang sở hữu bảo tàng huyết mạch”.Thiên nữ Tạo Hóa bùi ngùi nói, giọng nói chứa sự hào hứngvà mong chờ: “Cây Thế Giới mà về tay, cộng với bảo tàng huyết mạch nữa thì sau này anh có thể cưỡng chế mở Hỗn Độn, thúc đẩy thế giới, có thể tái tạo một Đại Đạo mới, cho anh xác suất thành công rất lớn khi xử lý Đại Đạo!”Bây giờ Tô Minh đã liều chết với Ý chí Đại Đạo, không chết không ngừng.Xử lý Ý chí Đại Đạo nhất định phải nằm trong kế hoạch tương lai.Nhưng trước mắt thiên nữ Tạo Hóa cũng hiếu, dù Tô Minh có đủ sức xử lý Ỷ chí Đại Đạo thì cũng không thế làm thế.Bởi vì một khi làm vậy, Ý chí Đại Đạo biến mất, Đại Đạo hỗn loạn, quy luật hỗn loạn, đất trời hỗn loạn, hư không hỗn loạn, tất cả mọi thứ đều hỗn loạn, thế thì thế giới Đại Thiên sẽ mất đi thiên cơ, võ đạo đứt đoạn, linh mạch biến mất.Nói chung, hậu quả sẽ là thế giới Đại Thiên nhanh chóng biến thành một thế giới chết, thế giới Tiểu Thiên cùng với tầng võ thấp như địa cầu cũng thế.Nếu vậy người thân, bạn bè, người con gái của của Tô Minh đều phải chết sạch.Chắc chắn Tô Minh không muốn điều đó xảy ra.Huống hồ, một khi tiêu diệt Đại Đạo thì đồng nghĩa với việc, dân dân sẽ gi3t ch3t hàng tý sinh linh, dẫn đến hiểm họa diệt thế.Điều này cũng mang đến nghiệp nặng cho mình.Mặc dù ngày thường, vì một số lý do nên Tô Minh cũng hay quyết trận sống còn với người hoặc thế lực nào đó, bàn tay còn nhuốm không ít máu tươi.Nhưng máu đó quá ít, ít đến nỗi không thể coi là ‘nghiệp’ được.Nhưng nếu như diệt thế giới Đại Thiên, hàng tỷ sinh linh cộng lại thì oán hận của từng người tích dần, nghiệp lực đó cũng là vô cùng khủng khiếp, lúc đó TôMinh không đỡ nổi..