“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 484: Chuẩn bị tiến vào thôi!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này. Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật. Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này. Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết? Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm? Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai giết chết? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi. Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết! Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa. Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ. “Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!” Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!” Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người. Tỉ lệ chọi này thực sự quá khắc nghiệt, không khác gì vào dâng mạng”. “Một thiên tài cảnh giới Linh Phách như thế, thượng quốc Thánh Nguyệt các ông cũng phải khó khăn lắm mới bồi dưỡng được”. Thánh Minh Hoàng gật đầu, nhìn những thanh niên nam nữ đủ điều kiện của thượng quốc mình rồi vẫy tay. Cùng lúc đó, có ba người đi ra từ trong ba cương quốc lớn, nhìn mọi người. “Các vị!” Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Đại Hoang Cổ sắp mở ra, lần này, ba cương quốc lớn chúng ta đại diện cho bốn tông môn lớn ở đây nói rõ nội quy”. Một người khác nói: “Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi tư tông môn cần tuyển đệ tử, mà số lượng đệ tử cần tuyển của mỗi tông môn cũng sẽ khác nhau”. “Số lượng khoảng bao nhiêu thì chúng ta cũng không rõ, cho nên chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đua đẫm máu”. “Bởi vậy mà lần này, hy sinh sẽ là điều khó tránh khỏi. Nếu như ai không nỡ thì có thể rời đi, hoặc không thì chúng ta sẽ ghi lại rồi cùng tính toán lại sau”. Lúc này, tất cả đều gật đầu.
Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này.
Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật.
Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này.
Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết?
Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm?
Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai giết chết? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi.
Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết!
Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa.
Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ.
“Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!”
Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!”
Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người. Tỉ lệ chọi này thực sự quá khắc nghiệt, không khác gì vào dâng mạng”.
“Một thiên tài cảnh giới Linh Phách như thế, thượng quốc Thánh Nguyệt các ông cũng phải khó khăn lắm mới bồi dưỡng được”.
Thánh Minh Hoàng gật đầu, nhìn những thanh niên nam nữ đủ điều kiện của thượng quốc mình rồi vẫy tay.
Cùng lúc đó, có ba người đi ra từ trong ba cương quốc lớn, nhìn mọi người.
“Các vị!”
Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Đại Hoang Cổ sắp mở ra, lần này, ba cương quốc lớn chúng ta đại diện cho bốn tông môn lớn ở đây nói rõ nội quy”.
Một người khác nói: “Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi tư tông môn cần tuyển đệ tử, mà số lượng đệ tử cần tuyển của mỗi tông môn cũng sẽ khác nhau”.
“Số lượng khoảng bao nhiêu thì chúng ta cũng không rõ, cho nên chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đua đẫm máu”.
“Bởi vậy mà lần này, hy sinh sẽ là điều khó tránh khỏi. Nếu như ai không nỡ thì có thể rời đi, hoặc không thì chúng ta sẽ ghi lại rồi cùng tính toán lại sau”.
Lúc này, tất cả đều gật đầu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Lấy thực lực của Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch thì hiện tại cũng nên sống sót mới phải, và cương quốc Bắc Minh cũng không lạc đến cảnh ngộ này. Hiện giờ, dường như ngày càng có nhiều điều bí mật. Không phải ai cũng học được ấn Thiên Thủ này. Không lẽ tên nhóc Lạc Phi Vũ đó chưa chết? Thiên Thanh Thạch bị ai giam cầm? Nhóc Minh Uyên đó lại bị ai giết chết? Tần Ninh dần cảm thấy, xem ra lại xuất hiện những điều mà hắn không biết rõ trên Cửu U đại lục này rồi. Nhưng lần này đã quay lại rồi, thì phải cho những tên nhóc kia hiểu được, đồ tử đồ tôn của hắn, mặc dù là trôi qua hàng vạn năm, chục vạn năm, hay là trăm vạn năm, thì cũng không có ai được phép động vào hết! Là sư tổ, kể cả nhóc hư Thanh Vân kia có muốn dạy dỗ hai đồ tôn của mình thì cũng phải xem sắc mặt của hắn kìa. Với Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch, hắn coi bọn họ như con của mình, hoặc có thể nói đây là khoảng cách giữa các thế hệ. “Đại Hoang Cổ sắp mở ra rồi, chuẩn bị tiến vào thôi!” Tần Ninh chuyển chủ đề, nói: “Lần này, ta, Viên Viên và Sương Nhi cùng Thánh Thiên Viêm sẽ đi vào bên trong, mọi người về nhà chờ tin đi!” Thánh Minh Hoàng còn muốn nói gì đó, thì Tần Ninh đã nói tiếp: “Tuyển chọn Người được chọn, tổng số hơn mười ngàn người nhưng chỉ chọn ra mấy trăm người. Tỉ lệ chọi này thực sự quá khắc nghiệt, không khác gì vào dâng mạng”. “Một thiên tài cảnh giới Linh Phách như thế, thượng quốc Thánh Nguyệt các ông cũng phải khó khăn lắm mới bồi dưỡng được”. Thánh Minh Hoàng gật đầu, nhìn những thanh niên nam nữ đủ điều kiện của thượng quốc mình rồi vẫy tay. Cùng lúc đó, có ba người đi ra từ trong ba cương quốc lớn, nhìn mọi người. “Các vị!” Một giọng nói dễ nghe vang lên: “Đại Hoang Cổ sắp mở ra, lần này, ba cương quốc lớn chúng ta đại diện cho bốn tông môn lớn ở đây nói rõ nội quy”. Một người khác nói: “Lần này có tổng cộng một trăm hai mươi tư tông môn cần tuyển đệ tử, mà số lượng đệ tử cần tuyển của mỗi tông môn cũng sẽ khác nhau”. “Số lượng khoảng bao nhiêu thì chúng ta cũng không rõ, cho nên chắc chắn sẽ là một cuộc tranh đua đẫm máu”. “Bởi vậy mà lần này, hy sinh sẽ là điều khó tránh khỏi. Nếu như ai không nỡ thì có thể rời đi, hoặc không thì chúng ta sẽ ghi lại rồi cùng tính toán lại sau”. Lúc này, tất cả đều gật đầu.