“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 509
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo. Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Phụp một tiếng ngã trên mặt đất. “Công tử!” “Công tử!” Mấy người lần lượt phi tới. “Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!” Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình. Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi. Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết. Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi. “Tốt lắm, Tiểu Vũ!” Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!” Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng. Một cuộc chiến truy đuổi mở ra. Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ. Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia. Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa. Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót. Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”. Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ. “Đáng chết, đáng chết!” Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi. Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười. “Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!” Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”. Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.
Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo.
Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Phụp một tiếng ngã trên mặt đất.
“Công tử!”
“Công tử!”
Mấy người lần lượt phi tới.
“Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!”
Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình.
Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi. Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết.
Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi.
“Tốt lắm, Tiểu Vũ!”
Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!”
Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng.
Một cuộc chiến truy đuổi mở ra.
Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ. Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia.
Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa.
Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót.
Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”.
Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ.
“Đáng chết, đáng chết!”
Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi.
Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười.
“Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!”
Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”.
Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Gần như đồng thời, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên phớt lờ Vân Chấn mà phái người lập tức đuổi theo. Vân Chấn buộc phải dừng lại chiêu thức linh quyết của mình, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái mét. Phụp một tiếng ngã trên mặt đất. “Công tử!” “Công tử!” Mấy người lần lượt phi tới. “Vân Sao, Vân Phong, nhanh đưa người đuổi theo!” Vân Chấn căn bản không quan tâm tới vết thương của mình. Ba người tranh đấu một hồi, lại tạo điều kiện cho kẻ khác chiếm lợi. Kẻ ra tay này là ai? Thật không biết sống chết. Bỗng chốc, 3 đội nhân mã dừng tranh đấu, xông về phía nhóc con đó bay đi. “Tốt lắm, Tiểu Vũ!” Tần Ninh mỉm cười, nghe thấy những tiếng phá không đang áp sát, hắn xoa đầu Tiểu Vũ nói: “Đi theo ta!” Không nói hai lời, nhanh chóng khởi động, Tần Ninh biến mất giữa khu rừng. Một cuộc chiến truy đuổi mở ra. Tuy Tần Ninh chỉ là cảnh giới Linh Phách tầng 2, nhưng trong ngọn núi này, linh thú cấp 4 có số lượng không nhỏ. Mỗi con đường đi qua một cánh rừng thì Tần Ninh lại cố ý thi triển linh quyết, quấy nhiễu linh thú vốn an tĩnh kia. Thời gian cứ thế trôi qua, những kẻ đuổi theo bị tụt lại càng ngày càng xa. Tiểu Vũ vui mừng đứng trên vai Tần Ninh nhảy nhót. Tần Ninh cười nói: “Tấm lệnh bài này giá trị phi thường, nói không chừng còn có thể bán đấu giá”. Nghĩ tới đây, Tần Ninh nhếch miệng vui vẻ. “Đáng chết, đáng chết!” Lúc này, Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên tức tối không thôi. Mà lúc này, ở một góc khác, Vân Chấn lại khẽ mỉm cười. “Công tử, lệnh bài nòng cốt đã bị lấy trộm mất rồi!” Vân Chấn cười nhạt đáp: “Vậy cũng tốt, nếu không Thiên Lãm Thanh và Nhạc Vân Nhiên kia liên thủ thì ta sẽ không nắm chắc được phần thắng đâu”. Nghe vậy, mấy người bên cạnh cũng gật đầu.