Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…

Chương 432

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 432Vì chỉ có người đó mới dám nhận mình đến từ phương Bắc thôi.Hắn ta không ngờ tên con rể ăn hại mù loà này lại là thần tướng trấn quốc vang danh cả nước.Dương Xuyên đã đưa ra rất nhiều suy đoán về thân phận của Sở Bắc, nhưng không ngờ lại danh giá đến mức này.Đừng nói là một nhà họ Dương, đến cả trăm nhà họ Dương cũng không là gì với người ta cả.Dương Xuyên nhắm mắt lại, không tiếp tục vùng vẫy.Dù được chết trong tay người này thì cũng là vinh dự của hắn ta.“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh!”Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.“Anh…”Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.“Anh, anh định làm gì?”Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.“Không làm gì cả, chỉ muốn cho anh một bài học nhớ đời thôi!”Nói rồi, Sở Bắc lạnh mặt nhấc chân phải lên.“Anh, không, đừng…!”Rắc!Dương Xuyên đã đoán được Sở Bắc định làm gì nên vội vàng hét lên.Nhưng tiếc là đã quá muộn.Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Dương Xuyên bị Sở Bắc giẫm dưới chân.Xương tay của hắn ta đã bị gãy.“Cú đạp này là vì anh đã động vào con gái tôi!”Sở Bắc hờ hững cất lời, sau đó lại nhấc chân phải lên tiếp.“Còn phát này là vì anh dám ăn nói càn rỡ với Tiểu Tuyết!”Sở Bắc vừa nói dứt câu thì lại có tiếng xương gãy vang lên.Cánh tay còn lại của Dương Xuyên cũng bị đạp gãy.Trong căn phòng tan hoang chỉ còn vọng lại tiếng la hét thê thảm của Dương Xuyên.Hắn ta nằm lăn lộn dưới đất, mặt tái đi vì quá đau đớn.Mồ hôi trên trán cứ thế túa ra.Nhưng đối mặt với thần tướng trấn quốc, hắn ta không có dũng khí xin tha.Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.Sở Bắc tỉnh bơ rồi tiếp tục nhấc chân đạp thẳng vào hai chân của Dương Xuyên tiếp.Mới mấy phút đồng hồ trôi qua, mà tứ chi của Dương Xuyên đã bị gãy hết, dù không đến mức mất mạng, nhưng có lẽ nửa đời còn lại, hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.Lúc này, trông Dương Xuyên vô cùng thê thảm.Tay chân hắn ta mất hết sức lực, còn mặt thì cắt không một giọt máu.Cơn đau kịch liệt khiến toàn thân hắn ta run lên.Nhưng trong mắt hắn ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.

Chương 432

Vì chỉ có người đó mới dám nhận mình đến từ phương Bắc thôi.

Hắn ta không ngờ tên con rể ăn hại mù loà này lại là thần tướng trấn quốc vang danh cả nước.

Dương Xuyên đã đưa ra rất nhiều suy đoán về thân phận của Sở Bắc, nhưng không ngờ lại danh giá đến mức này.

Đừng nói là một nhà họ Dương, đến cả trăm nhà họ Dương cũng không là gì với người ta cả.

Dương Xuyên nhắm mắt lại, không tiếp tục vùng vẫy.

Dù được chết trong tay người này thì cũng là vinh dự của hắn ta.

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh!”

Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.

“Anh…”

Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.

“Anh, anh định làm gì?”

Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.

Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.

“Không làm gì cả, chỉ muốn cho anh một bài học nhớ đời thôi!”

Nói rồi, Sở Bắc lạnh mặt nhấc chân phải lên.

“Anh, không, đừng…!”

Rắc!

Dương Xuyên đã đoán được Sở Bắc định làm gì nên vội vàng hét lên.

Nhưng tiếc là đã quá muộn.

Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Dương Xuyên bị Sở Bắc giẫm dưới chân.

Xương tay của hắn ta đã bị gãy.

“Cú đạp này là vì anh đã động vào con gái tôi!”

Sở Bắc hờ hững cất lời, sau đó lại nhấc chân phải lên tiếp.

“Còn phát này là vì anh dám ăn nói càn rỡ với Tiểu Tuyết!”

Sở Bắc vừa nói dứt câu thì lại có tiếng xương gãy vang lên.

Cánh tay còn lại của Dương Xuyên cũng bị đạp gãy.

Trong căn phòng tan hoang chỉ còn vọng lại tiếng la hét thê thảm của Dương Xuyên.

Hắn ta nằm lăn lộn dưới đất, mặt tái đi vì quá đau đớn.

Mồ hôi trên trán cứ thế túa ra.

Nhưng đối mặt với thần tướng trấn quốc, hắn ta không có dũng khí xin tha.

Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Sở Bắc tỉnh bơ rồi tiếp tục nhấc chân đạp thẳng vào hai chân của Dương Xuyên tiếp.

Mới mấy phút đồng hồ trôi qua, mà tứ chi của Dương Xuyên đã bị gãy hết, dù không đến mức mất mạng, nhưng có lẽ nửa đời còn lại, hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.

Lúc này, trông Dương Xuyên vô cùng thê thảm.

Tay chân hắn ta mất hết sức lực, còn mặt thì cắt không một giọt máu.

Cơn đau kịch liệt khiến toàn thân hắn ta run lên.

Nhưng trong mắt hắn ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.

Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 432Vì chỉ có người đó mới dám nhận mình đến từ phương Bắc thôi.Hắn ta không ngờ tên con rể ăn hại mù loà này lại là thần tướng trấn quốc vang danh cả nước.Dương Xuyên đã đưa ra rất nhiều suy đoán về thân phận của Sở Bắc, nhưng không ngờ lại danh giá đến mức này.Đừng nói là một nhà họ Dương, đến cả trăm nhà họ Dương cũng không là gì với người ta cả.Dương Xuyên nhắm mắt lại, không tiếp tục vùng vẫy.Dù được chết trong tay người này thì cũng là vinh dự của hắn ta.“Tôi nói rồi, tôi sẽ không giết anh!”Như thể đọc được suy nghĩ của Dương Xuyên, Sở Bắc hờ hững nói.“Anh…”Dương Xuyên mở to mắt, trong lòng đang thấy vô cùng sợ hãi.“Anh, anh định làm gì?”Dương Xuyên không phải kẻ ngốc.Sở Bắc có thể không giết hắn ta, nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.“Không làm gì cả, chỉ muốn cho anh một bài học nhớ đời thôi!”Nói rồi, Sở Bắc lạnh mặt nhấc chân phải lên.“Anh, không, đừng…!”Rắc!Dương Xuyên đã đoán được Sở Bắc định làm gì nên vội vàng hét lên.Nhưng tiếc là đã quá muộn.Tiếng xương gãy vang lên, tay phải của Dương Xuyên bị Sở Bắc giẫm dưới chân.Xương tay của hắn ta đã bị gãy.“Cú đạp này là vì anh đã động vào con gái tôi!”Sở Bắc hờ hững cất lời, sau đó lại nhấc chân phải lên tiếp.“Còn phát này là vì anh dám ăn nói càn rỡ với Tiểu Tuyết!”Sở Bắc vừa nói dứt câu thì lại có tiếng xương gãy vang lên.Cánh tay còn lại của Dương Xuyên cũng bị đạp gãy.Trong căn phòng tan hoang chỉ còn vọng lại tiếng la hét thê thảm của Dương Xuyên.Hắn ta nằm lăn lộn dưới đất, mặt tái đi vì quá đau đớn.Mồ hôi trên trán cứ thế túa ra.Nhưng đối mặt với thần tướng trấn quốc, hắn ta không có dũng khí xin tha.Hơn nữa, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.Sở Bắc tỉnh bơ rồi tiếp tục nhấc chân đạp thẳng vào hai chân của Dương Xuyên tiếp.Mới mấy phút đồng hồ trôi qua, mà tứ chi của Dương Xuyên đã bị gãy hết, dù không đến mức mất mạng, nhưng có lẽ nửa đời còn lại, hắn ta sẽ phải ngồi trên xe lăn.Lúc này, trông Dương Xuyên vô cùng thê thảm.Tay chân hắn ta mất hết sức lực, còn mặt thì cắt không một giọt máu.Cơn đau kịch liệt khiến toàn thân hắn ta run lên.Nhưng trong mắt hắn ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.

Chương 432