Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 433
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 433“Có biết tại sao tôi không giết anh không?”Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi bình thản nhìn Dương Xuyên.Dương Xuyên đảo mắt, nhưng đến ngẩng đầu lên cũng không dám.Khoé miệng hắn ta co giật.“Anh nên thấy may mắn vì Vũ Tâm không làm sao!”Sở Bắc liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Nếu Vũ Tâm chỉ bị xước da thôi thì giờ anh đã chết rồi, còn nhà họ Dương cũng sẽ bị tiêu diệt!”Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt.Miệng hắn ta phát ra những tiếng ú ớ, không nói được một câu hoàn chỉnh.Lúc này, hắn ta đang thấy vô cùng hối hận.Hắn ta đã quá sai lầm…Lẽ ra, hắn ta tuyệt đối không nên động tới con gái của Sở Bắc, đây có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn ta.Bởi ai dám động tới cô bé thì sẽ phải chết.Nhưng tiếc là dù bây giờ có hối hận gì cũng đã quá muộn.“Nhớ cho kỹ lời tôi nói đấy!”Dứt lời, Sở Bắc cất bước rời đi.Chỉ còn một mình Dương Xuyên nằm dưới chất co giật, không biết tại đau đớn hay sợ hãi, nhưng sau đó hắn ta đã ngất xỉu.“Bố ơi!”Sở Bắc rẽ vào một ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Vũ Tâm giơ tay ra với mình rồi cười híp mắt.Anh nở một nụ cười cưng chiều rồi bế bổng con gái lên.“Ném anh ta về nhà họ Dương đi!”“Vâng thưa cậu chủ!”Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức đi làm ngay.Xử lý xong Dương Xuyên, bấy giờ Sở Bắc mới đưa Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.“Tâm Nhi, con đừng kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy nhé, được không?”Sau khi ngồi lên ghế sau của xe, Sở Bắc cười nhìn con gái.Hôm nay, Lạc Tuyết đã có đủ chuyện phiền não rồi, anh không đành lòng khiến cô thêm lo lắng nữa.“Vâng ạ, đây là bí mật giữa bố con mình!”Tiểu Vũ Tâm nháy mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi hai bố con về nhà thì Lạc Tuyết đã nấu nướng xong xuôi.Gia đình nhỏ ba người quây quần bên mâm cơm ấm cúng.Hiếm khi nào không có Chu Cầm phá đám.“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về!”Như đoán được suy nghĩ của Sở Bắc, Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.Sở Bắc gật đầu.Không có Chu Cầm, nhà càng bình yên.
Chương 433
“Có biết tại sao tôi không giết anh không?”
Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi bình thản nhìn Dương Xuyên.
Dương Xuyên đảo mắt, nhưng đến ngẩng đầu lên cũng không dám.
Khoé miệng hắn ta co giật.
“Anh nên thấy may mắn vì Vũ Tâm không làm sao!”
Sở Bắc liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Nếu Vũ Tâm chỉ bị xước da thôi thì giờ anh đã chết rồi, còn nhà họ Dương cũng sẽ bị tiêu diệt!”
Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt.
Miệng hắn ta phát ra những tiếng ú ớ, không nói được một câu hoàn chỉnh.
Lúc này, hắn ta đang thấy vô cùng hối hận.
Hắn ta đã quá sai lầm…
Lẽ ra, hắn ta tuyệt đối không nên động tới con gái của Sở Bắc, đây có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn ta.
Bởi ai dám động tới cô bé thì sẽ phải chết.
Nhưng tiếc là dù bây giờ có hối hận gì cũng đã quá muộn.
“Nhớ cho kỹ lời tôi nói đấy!”
Dứt lời, Sở Bắc cất bước rời đi.
Chỉ còn một mình Dương Xuyên nằm dưới chất co giật, không biết tại đau đớn hay sợ hãi, nhưng sau đó hắn ta đã ngất xỉu.
“Bố ơi!”
Sở Bắc rẽ vào một ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Vũ Tâm giơ tay ra với mình rồi cười híp mắt.
Anh nở một nụ cười cưng chiều rồi bế bổng con gái lên.
“Ném anh ta về nhà họ Dương đi!”
“Vâng thưa cậu chủ!”
Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức đi làm ngay.
Xử lý xong Dương Xuyên, bấy giờ Sở Bắc mới đưa Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.
“Tâm Nhi, con đừng kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy nhé, được không?”
Sau khi ngồi lên ghế sau của xe, Sở Bắc cười nhìn con gái.
Hôm nay, Lạc Tuyết đã có đủ chuyện phiền não rồi, anh không đành lòng khiến cô thêm lo lắng nữa.
“Vâng ạ, đây là bí mật giữa bố con mình!”
Tiểu Vũ Tâm nháy mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai bố con về nhà thì Lạc Tuyết đã nấu nướng xong xuôi.
Gia đình nhỏ ba người quây quần bên mâm cơm ấm cúng.
Hiếm khi nào không có Chu Cầm phá đám.
“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về!”
Như đoán được suy nghĩ của Sở Bắc, Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.
Sở Bắc gật đầu.
Không có Chu Cầm, nhà càng bình yên.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 433“Có biết tại sao tôi không giết anh không?”Sở Bắc chắp tay sau lưng rồi bình thản nhìn Dương Xuyên.Dương Xuyên đảo mắt, nhưng đến ngẩng đầu lên cũng không dám.Khoé miệng hắn ta co giật.“Anh nên thấy may mắn vì Vũ Tâm không làm sao!”Sở Bắc liếc nhìn hắn ta rồi nói: “Nếu Vũ Tâm chỉ bị xước da thôi thì giờ anh đã chết rồi, còn nhà họ Dương cũng sẽ bị tiêu diệt!”Nghe thấy thế, Dương Xuyên trợn tròn mắt.Miệng hắn ta phát ra những tiếng ú ớ, không nói được một câu hoàn chỉnh.Lúc này, hắn ta đang thấy vô cùng hối hận.Hắn ta đã quá sai lầm…Lẽ ra, hắn ta tuyệt đối không nên động tới con gái của Sở Bắc, đây có lẽ sẽ là sai lầm lớn nhất đời hắn ta.Bởi ai dám động tới cô bé thì sẽ phải chết.Nhưng tiếc là dù bây giờ có hối hận gì cũng đã quá muộn.“Nhớ cho kỹ lời tôi nói đấy!”Dứt lời, Sở Bắc cất bước rời đi.Chỉ còn một mình Dương Xuyên nằm dưới chất co giật, không biết tại đau đớn hay sợ hãi, nhưng sau đó hắn ta đã ngất xỉu.“Bố ơi!”Sở Bắc rẽ vào một ngõ nhỏ thì thấy Tiểu Vũ Tâm giơ tay ra với mình rồi cười híp mắt.Anh nở một nụ cười cưng chiều rồi bế bổng con gái lên.“Ném anh ta về nhà họ Dương đi!”“Vâng thưa cậu chủ!”Thanh Vũ nhận lệnh rồi lập tức đi làm ngay.Xử lý xong Dương Xuyên, bấy giờ Sở Bắc mới đưa Tiểu Vũ Tâm về biệt thự.“Tâm Nhi, con đừng kể cho mẹ nghe chuyện ban nãy nhé, được không?”Sau khi ngồi lên ghế sau của xe, Sở Bắc cười nhìn con gái.Hôm nay, Lạc Tuyết đã có đủ chuyện phiền não rồi, anh không đành lòng khiến cô thêm lo lắng nữa.“Vâng ạ, đây là bí mật giữa bố con mình!”Tiểu Vũ Tâm nháy mắt rồi ngoan ngoãn gật đầu.Sau khi hai bố con về nhà thì Lạc Tuyết đã nấu nướng xong xuôi.Gia đình nhỏ ba người quây quần bên mâm cơm ấm cúng.Hiếm khi nào không có Chu Cầm phá đám.“Mẹ về nhà bà ngoại rồi, chắc phải mấy hôm nữa mới về!”Như đoán được suy nghĩ của Sở Bắc, Lạc Tuyết mỉm cười giải thích.Sở Bắc gật đầu.Không có Chu Cầm, nhà càng bình yên.