Anh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc…
Chương 434
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 434“Sắp tới, em có dự định gì chưa?”Thấy Sở Bắc hỏi vậy, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi mới thở dài một hơi.“Ba trăm nghìn không ít mà cũng không nhiều, tôi định thuê mặt bằng rồi mở một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, anh thấy sao?”Nghe thấy vậy, Sở Bắc còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Vũ Tâm đã vui đến mức đỏ bừng mặt.“Được quá chứ mẹ, Vũ Tâm thích đồ chơi lắm!”Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.“Được, mở cửa hàng đồ chơi cũng khá hay!”Chỉ cần con gái thích, dù mở một hay một trăm cửa hàng đồ chơi, Sở Bắc cũng đồng ý ngay.Lạc Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn hơi cau mày với vẻ lo lắng.“Nhưng mặt bằng tốt bây giờ giá thuê khá cao nên chưa chắc ba trăm nghìn đã đủ được!”“Em cứ yên tâm!”Sở Bắc mỉm cười an ủi: “Chuyện mặt bằng cứ giao cho anh, trong ngày mai, anh sẽ lo xong”.“Anh?”Lạc Tuyết thấy hơi hoang mang.Nếu muốn thuê một mặt bằng khá rộng rãi ở trung tâm thành phố thì có lẽ ba trăm nghìn sẽ không đủ.Sao Sở Bắc dám nói một cách hùng hồn vậy chứ?“Yên tâm, anh đã làm em thất vọng bao giờ chưa?”Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”Dương Sơn – con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.
Chương 434
“Sắp tới, em có dự định gì chưa?”
Thấy Sở Bắc hỏi vậy, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi mới thở dài một hơi.
“Ba trăm nghìn không ít mà cũng không nhiều, tôi định thuê mặt bằng rồi mở một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, anh thấy sao?”
Nghe thấy vậy, Sở Bắc còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Vũ Tâm đã vui đến mức đỏ bừng mặt.
“Được quá chứ mẹ, Vũ Tâm thích đồ chơi lắm!”
Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.
“Được, mở cửa hàng đồ chơi cũng khá hay!”
Chỉ cần con gái thích, dù mở một hay một trăm cửa hàng đồ chơi, Sở Bắc cũng đồng ý ngay.
Lạc Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn hơi cau mày với vẻ lo lắng.
“Nhưng mặt bằng tốt bây giờ giá thuê khá cao nên chưa chắc ba trăm nghìn đã đủ được!”
“Em cứ yên tâm!”
Sở Bắc mỉm cười an ủi: “Chuyện mặt bằng cứ giao cho anh, trong ngày mai, anh sẽ lo xong”.
“Anh?”
Lạc Tuyết thấy hơi hoang mang.
Nếu muốn thuê một mặt bằng khá rộng rãi ở trung tâm thành phố thì có lẽ ba trăm nghìn sẽ không đủ.
Sao Sở Bắc dám nói một cách hùng hồn vậy chứ?
“Yên tâm, anh đã làm em thất vọng bao giờ chưa?”
Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.
Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.
Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.
“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”
Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.
Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.
Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.
Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.
Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.
May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.
Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.
Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.
Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.
Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.
Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.
Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.
“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”
Dương Sơn – con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.
Chiến Thần Sở BắcTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhAnh thanh niên cảm khái, chống gậy đứng lên, sờ vào huân chương công quân gắn chi chít trên bộ quân trang mà trầm ngâm nhớ về quá khứ. Người bình thường dù chỉ nhận được một chiếc trong số những huân chương này cũng đủ để họ khoe khoang cả đời. Nhưng đây mới chỉ là một nửa trong số những gì anh từng nhận được. Chàng trai này tên là Sở Bắc, hai mươi tám tuổi. Có lẽ người trong thiên hạ không biết đến cái tên này. Nhưng anh còn có một danh xưng mà không ai không biết, thần tướng trấn quốc. Chỉ bốn chữ này cũng đủ thấy uy nghiêm rồi. Tên tuổi này làm đám trộm cắp trên mọi nẻo đường phương Bắc không dám vượt quá giới hạn suốt năm năm trời. Thế nhưng, năm năm trước! Sở Bắc đích thân tới Tân Hải chấp hành nhiệm vụ, không ngờ bị người của mình bán đứng, không những bị thương nặng mà còn trúng dược vật thúc tình, mấy lần suýt chết. Trong lúc mơ mơ màng màng, có một cô gái bất chấp mọi thứ mà cứu anh. Giúp anh chạy trốn, giúp anh trừ độc… Chương 434“Sắp tới, em có dự định gì chưa?”Thấy Sở Bắc hỏi vậy, Lạc Tuyết ngẩn ra rồi mới thở dài một hơi.“Ba trăm nghìn không ít mà cũng không nhiều, tôi định thuê mặt bằng rồi mở một cửa hàng bán đồ chơi trẻ em, anh thấy sao?”Nghe thấy vậy, Sở Bắc còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Vũ Tâm đã vui đến mức đỏ bừng mặt.“Được quá chứ mẹ, Vũ Tâm thích đồ chơi lắm!”Sở Bắc mỉm cười rồi xoa đầu cô bé.“Được, mở cửa hàng đồ chơi cũng khá hay!”Chỉ cần con gái thích, dù mở một hay một trăm cửa hàng đồ chơi, Sở Bắc cũng đồng ý ngay.Lạc Tuyết nhoẻn miệng cười, nhưng vẫn hơi cau mày với vẻ lo lắng.“Nhưng mặt bằng tốt bây giờ giá thuê khá cao nên chưa chắc ba trăm nghìn đã đủ được!”“Em cứ yên tâm!”Sở Bắc mỉm cười an ủi: “Chuyện mặt bằng cứ giao cho anh, trong ngày mai, anh sẽ lo xong”.“Anh?”Lạc Tuyết thấy hơi hoang mang.Nếu muốn thuê một mặt bằng khá rộng rãi ở trung tâm thành phố thì có lẽ ba trăm nghìn sẽ không đủ.Sao Sở Bắc dám nói một cách hùng hồn vậy chứ?“Yên tâm, anh đã làm em thất vọng bao giờ chưa?”Thấy Sở Bắc có vẻ kiên quyết như vậy, Lạc Tuyết thở dài rồi không nói gì nữa.Đối lập với bầu không khí hoà thuận ở nhà của Sở Bắc.Nhà họ Dương ở tỉnh lúc này đang như ngồi trên đống lửa.“Chết tiệt! Rốt cuộc là ai dám lập kế với nhà họ Dương chúng ta như vậy?”Trong phòng khách sa hoa của nhà họ Dương, gia chủ Dương Trạch Thiên tuổi đã ngoài sáu mươi đang nổi giận đùng đùng.Giọng nói của ông ta chứa đầy vẻ phẫn nộ.Các con cháu đứng cạnh đó đều thấp thỏm lo sợ, không ai dám nhìn thẳng vào ông ta.Dương Trạch Thiên là người có tiếng nói nhất ở nhà họ Dương.Ban nãy, nhà họ Dương vừa bị ai đó tấn công vào tài chính.May mà tiềm lực nhà họ mạnh, nên đã kịp thời vay được một khoản tiền.Không thì có lẽ nhà họ họ đã bị đánh đổ rồi.Tuy vậy, đối phương cũng đã phá mất năm tỷ của nhà họ.Dù đây không phải một con số quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ.Rõ ràng, có người đang muốn gây hấn với họ.Nhưng tiếc là họ đã điều tra mãi mà vẫn không biết người đó là ai.Vì vậy, Dương Trạch Thiên mới nổi giận như bây giờ.“Bố, hay là phía Tân Hải có chuyện rồi?”Dương Sơn – con trưởng của Dương Trạch Thiên và cũng là bố của Dương Xuyên dè dặt lên tiếng.