Hành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng…
Chương 696: Mất mặt! nại nại phản kích! (14)
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nhưng khi cả thế giới đều nghiêng về phía Mino, khi thắng bại đã phân thì Trang Nại Nại lại nở một nụ cười quỷ dị.Đám phóng viên bị nụ cười của cô làm cho mê hoặc, ngay cả Mino cũng nheo mắt lại đề phòng.Trang Nại Nại bỗng nhiên quay đi, rồi nói với về phía sau: “Trong những người tham gia buổi họp báo hôm nay, tôi có mời tới một giám khảo của cuộc thi Tinh Quang năm đó, đồng thời cũng là nhà thiết kế trứ danh - thầy Lưu. Mời thầy bước lên đây.Vừa dứt lời, một cửa phụ được mở ra. Tiếp đó là một ông lão uy nghiêm bước vào. Ông nghiêm mặt chỉnh lại trang phục của mình, tiếp đó là bước từng bước một về phía trước.Ông nhìn chằm chằm Trang Nại Nại và Mino.Mino mỉm cười chào: “Thầy Lưu!”Nhưng người đàn ông này lại chẳng để tâm đến cô ta, ông ấy dứt khoát đi vòng qua đằng sau, bước về phía Trang Nại Nại rồi cúi đầu thật thấp với cô: “Bà Tư, thật xin lỗi! Năm đó là do ban giám khảo sai lầm mới khiến cô chịu tiếng oan lâu như vậy.”Lời của ông thông qua micro của Trang Nại Nại truyền đi khắp cả phòng họp. Tất cả phóng viên đều ngẩn ra, khó hiểu nhìn lên. Mino cũng ngây người mất mấy giây, nhưng cô ta lấy lại phản ứng rất nhanh: “Thầy Lưu! Sao thầy có thể lẫn lộn phải trái như vậy? Thầy nói đi, rốt cuộc bà Tư đã cho thầy cái gì mà thầy lại giúp cô ta? Chẳng lẽ quan niệm đạo đức cơ bản mà thầy cũng không có sao?”Một câu này khiến đám phóng viên quay ra nhìn nhau, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao. Những người xem trên mạng cũng bắt đầu mắng chửi Trang Nại Nại vô liêm sỉ.[Người ta có tiền, cô có tiền không? Dám đấu cùng Đế Hào, tôi phục lòng dũng cảm của cô, tôi đốt nến cầu phúc cho cô rồi đấy.][Fuck! Gần đây đúng là chẳng có gì mà tiền không làm được!][...]Trang Nại Nại nghiêm mặt không nói gì.Thầy Lưu nhìn phản ứng của đám phóng viên sau khi nghe Mino chất vấn, cuối cùng không nhịn được lắc đầu khiển trách: “Đám phóng viên các người đừng ba phải như vậy, ít nhất hãy chờ tôi nói hết rồi hẵng phán xét người khác chứ?”Thầy Lưu nói đến đây thì đi tới bên cạnh máy chiếu thu nhỏ tấm hình lại. Ông cầm lấy bút laser chỉ vào chỗ Trang Nại Nại vừa giải thích, nói: “Ở chỗ này, trong tác phẩm Đính Ước mà Mino nộp lên cuộc thi hoàn toàn không có chữ Tư này!”Một câu của thầy Lưu tựa như tiếng sấm nổ bên tai tất cả mọi người.Cả khán phòng lặng ngắt như tờ.Khán giả quan tâm đến chuyện này cũng trở nên bối rối, thầy Lưu đang nói cái gì?Ngay cả nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Mino cũng trở nên cứng đờ.Sau đó, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, thầy Lưu lấy ra một tấm hình khác rồi cũng phóng lớn nó lên, sau đó so sánh với tấm ảnh có chữ “Tư” của Trang Nại Nại.Thiết kế của Mino chỉ là một mảng màu xanh mơ hồ, hoàn toàn không có chữ “Tư” này. Chữ “Tư” đó là do Trang Nại Nại tìm người chuyên nghiệp để tạo ra, đem một mảng xanh mờ nhạt điểm xuyết thêm những màu xanh đậm hơn, rồi lại đổi thành một con chữ. Vừa nhìn qua thì không thấy gì khác biệt, nhưng kiểm tra một cách tinh tế thì hoàn toàn khác nhau.
Nhưng khi cả thế giới đều nghiêng về phía Mino, khi thắng bại đã phân thì Trang Nại Nại lại nở một nụ cười quỷ dị.
Đám phóng viên bị nụ cười của cô làm cho mê hoặc, ngay cả Mino cũng nheo mắt lại đề phòng.
Trang Nại Nại bỗng nhiên quay đi, rồi nói với về phía sau: “Trong những người tham gia buổi họp báo hôm nay, tôi có mời tới một giám khảo của cuộc thi Tinh Quang năm đó, đồng thời cũng là nhà thiết kế trứ danh - thầy Lưu. Mời thầy bước lên đây.
Vừa dứt lời, một cửa phụ được mở ra. Tiếp đó là một ông lão uy nghiêm bước vào. Ông nghiêm mặt chỉnh lại trang phục của mình, tiếp đó là bước từng bước một về phía trước.
Ông nhìn chằm chằm Trang Nại Nại và Mino.
Mino mỉm cười chào: “Thầy Lưu!”
Nhưng người đàn ông này lại chẳng để tâm đến cô ta, ông ấy dứt khoát đi vòng qua đằng sau, bước về phía Trang Nại Nại rồi cúi đầu thật thấp với cô: “Bà Tư, thật xin lỗi! Năm đó là do ban giám khảo sai lầm mới khiến cô chịu tiếng oan lâu như vậy.”
Lời của ông thông qua micro của Trang Nại Nại truyền đi khắp cả phòng họp. Tất cả phóng viên đều ngẩn ra, khó hiểu nhìn lên. Mino cũng ngây người mất mấy giây, nhưng cô ta lấy lại phản ứng rất nhanh: “Thầy Lưu! Sao thầy có thể lẫn lộn phải trái như vậy? Thầy nói đi, rốt cuộc bà Tư đã cho thầy cái gì mà thầy lại giúp cô ta? Chẳng lẽ quan niệm đạo đức cơ bản mà thầy cũng không có sao?”
Một câu này khiến đám phóng viên quay ra nhìn nhau, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao. Những người xem trên mạng cũng bắt đầu mắng chửi Trang Nại Nại vô liêm sỉ.
[Người ta có tiền, cô có tiền không? Dám đấu cùng Đế Hào, tôi phục lòng dũng cảm của cô, tôi đốt nến cầu phúc cho cô rồi đấy.]
[Fuck! Gần đây đúng là chẳng có gì mà tiền không làm được!]
[...]
Trang Nại Nại nghiêm mặt không nói gì.
Thầy Lưu nhìn phản ứng của đám phóng viên sau khi nghe Mino chất vấn, cuối cùng không nhịn được lắc đầu khiển trách: “Đám phóng viên các người đừng ba phải như vậy, ít nhất hãy chờ tôi nói hết rồi hẵng phán xét người khác chứ?”
Thầy Lưu nói đến đây thì đi tới bên cạnh máy chiếu thu nhỏ tấm hình lại. Ông cầm lấy bút laser chỉ vào chỗ Trang Nại Nại vừa giải thích, nói: “Ở chỗ này, trong tác phẩm Đính Ước mà Mino nộp lên cuộc thi hoàn toàn không có chữ Tư này!”
Một câu của thầy Lưu tựa như tiếng sấm nổ bên tai tất cả mọi người.
Cả khán phòng lặng ngắt như tờ.
Khán giả quan tâm đến chuyện này cũng trở nên bối rối, thầy Lưu đang nói cái gì?
Ngay cả nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Mino cũng trở nên cứng đờ.
Sau đó, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, thầy Lưu lấy ra một tấm hình khác rồi cũng phóng lớn nó lên, sau đó so sánh với tấm ảnh có chữ “Tư” của Trang Nại Nại.
Thiết kế của Mino chỉ là một mảng màu xanh mơ hồ, hoàn toàn không có chữ “Tư” này. Chữ “Tư” đó là do Trang Nại Nại tìm người chuyên nghiệp để tạo ra, đem một mảng xanh mờ nhạt điểm xuyết thêm những màu xanh đậm hơn, rồi lại đổi thành một con chữ. Vừa nhìn qua thì không thấy gì khác biệt, nhưng kiểm tra một cách tinh tế thì hoàn toàn khác nhau.
Hello! Người Thừa Kế (Xin Chào! Người Thừa Kế)Truyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhHành lang dài tĩnh mịch, nhìn không thấy điểm dừng, ánh sáng đèn mờ nhạt dọi xuống dưới, đem hành lang dài bao phủ càng thêm thần bí đẹp đẽ mà quý giá. Một thân hình nhỏ nhắn xinh xinh, rón ra rón rén đi đến trước“phòng tổng thống”. Cửa phòng khép hờ, Trang Nại Nại theo khe cửa đi vào bên trong xem xét, cả căn phòng thập phần yên tĩnh, chỉ có trong phòng tắm truyền đến tiếng nước dồn dập chảy, vì thế Trang Nại Nại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào trong phòng. Xoay người chuẩn bị đóng cửa. “Đem tài liệu đặt trên bàn là được rồi”. Đột nhiên, thanh âm mị hoặc trong trẻo nhưng lạnh lùng theo phòng tắm truyền ra. TimTrang Nại Nại “lộp bộp” một chút, thiếu chút nữa theo miệng nhảy ra. Lưng thoáng liền toát ra tầng mồ hôi lạnh. Cô quay đầu nhìn cũng không thấy người đi ra, lúc này mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, đóng cửa lại. Trong phòng cũng không mở đèn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt ở ngọn đèn đầu giường, cùng cửa sổ rộng rãi sát đất, các ngọn đèn ở thành Bắc Kinh dần tắt đi, tạo nên cảnh tượng… Nhưng khi cả thế giới đều nghiêng về phía Mino, khi thắng bại đã phân thì Trang Nại Nại lại nở một nụ cười quỷ dị.Đám phóng viên bị nụ cười của cô làm cho mê hoặc, ngay cả Mino cũng nheo mắt lại đề phòng.Trang Nại Nại bỗng nhiên quay đi, rồi nói với về phía sau: “Trong những người tham gia buổi họp báo hôm nay, tôi có mời tới một giám khảo của cuộc thi Tinh Quang năm đó, đồng thời cũng là nhà thiết kế trứ danh - thầy Lưu. Mời thầy bước lên đây.Vừa dứt lời, một cửa phụ được mở ra. Tiếp đó là một ông lão uy nghiêm bước vào. Ông nghiêm mặt chỉnh lại trang phục của mình, tiếp đó là bước từng bước một về phía trước.Ông nhìn chằm chằm Trang Nại Nại và Mino.Mino mỉm cười chào: “Thầy Lưu!”Nhưng người đàn ông này lại chẳng để tâm đến cô ta, ông ấy dứt khoát đi vòng qua đằng sau, bước về phía Trang Nại Nại rồi cúi đầu thật thấp với cô: “Bà Tư, thật xin lỗi! Năm đó là do ban giám khảo sai lầm mới khiến cô chịu tiếng oan lâu như vậy.”Lời của ông thông qua micro của Trang Nại Nại truyền đi khắp cả phòng họp. Tất cả phóng viên đều ngẩn ra, khó hiểu nhìn lên. Mino cũng ngây người mất mấy giây, nhưng cô ta lấy lại phản ứng rất nhanh: “Thầy Lưu! Sao thầy có thể lẫn lộn phải trái như vậy? Thầy nói đi, rốt cuộc bà Tư đã cho thầy cái gì mà thầy lại giúp cô ta? Chẳng lẽ quan niệm đạo đức cơ bản mà thầy cũng không có sao?”Một câu này khiến đám phóng viên quay ra nhìn nhau, rồi bắt đầu bàn tán xôn xao. Những người xem trên mạng cũng bắt đầu mắng chửi Trang Nại Nại vô liêm sỉ.[Người ta có tiền, cô có tiền không? Dám đấu cùng Đế Hào, tôi phục lòng dũng cảm của cô, tôi đốt nến cầu phúc cho cô rồi đấy.][Fuck! Gần đây đúng là chẳng có gì mà tiền không làm được!][...]Trang Nại Nại nghiêm mặt không nói gì.Thầy Lưu nhìn phản ứng của đám phóng viên sau khi nghe Mino chất vấn, cuối cùng không nhịn được lắc đầu khiển trách: “Đám phóng viên các người đừng ba phải như vậy, ít nhất hãy chờ tôi nói hết rồi hẵng phán xét người khác chứ?”Thầy Lưu nói đến đây thì đi tới bên cạnh máy chiếu thu nhỏ tấm hình lại. Ông cầm lấy bút laser chỉ vào chỗ Trang Nại Nại vừa giải thích, nói: “Ở chỗ này, trong tác phẩm Đính Ước mà Mino nộp lên cuộc thi hoàn toàn không có chữ Tư này!”Một câu của thầy Lưu tựa như tiếng sấm nổ bên tai tất cả mọi người.Cả khán phòng lặng ngắt như tờ.Khán giả quan tâm đến chuyện này cũng trở nên bối rối, thầy Lưu đang nói cái gì?Ngay cả nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Mino cũng trở nên cứng đờ.Sau đó, dưới sự kinh ngạc của tất cả mọi người, thầy Lưu lấy ra một tấm hình khác rồi cũng phóng lớn nó lên, sau đó so sánh với tấm ảnh có chữ “Tư” của Trang Nại Nại.Thiết kế của Mino chỉ là một mảng màu xanh mơ hồ, hoàn toàn không có chữ “Tư” này. Chữ “Tư” đó là do Trang Nại Nại tìm người chuyên nghiệp để tạo ra, đem một mảng xanh mờ nhạt điểm xuyết thêm những màu xanh đậm hơn, rồi lại đổi thành một con chữ. Vừa nhìn qua thì không thấy gì khác biệt, nhưng kiểm tra một cách tinh tế thì hoàn toàn khác nhau.