“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 943: Trận chiến Phần Ma!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hai bóng hình đi lòng vòng cuối cùng cũng đi vào nơi sâu trong Vũ phủ, dừng lại ở trước một hòn non bộ.  Vũ Thiên Hành đứng lại, vung tay lên tạo ra từng luồng linh ấn, những luồng linh ấn này ngưng tụ tạo thành một trận pháp hư ảo, lơ lửng ở trước ngực của Vũ Thiên Hành, sau đó trận pháp này trực tiếp bay ra rơi vào trên hòn non bộ.  Vù...  Một tiếng vù vù vang lên, hòn non bộ lúc này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một cánh cửa gỗ hiện ra trong không gian.  Vũ Thiên Hành dẫn đường, hai người đi vào bên trong cánh cửa gỗ, hai bóng hình biến mất, hòn non bộ lại khôi phục như cũ.  Đi vào bên trong cửa gỗ, xuyên qua một con đường dài, hai bóng hình xuất hiện ở trước một tòa cung điện rộng lớn dưới lòng đất.  Tòa cung điện này mở ra bốn phương tám hướng, kiến trúc rộng lớn, sóng nước cuồng bạo bao phủ.  Mà ở trung tâm cung điện dưới lòng đất có một cây trường kích ngạo nghễ đứng sừng sững, từng dòng nước bao bọc quanh thân như một con rồng nước, không ngừng luân chuyển, khí tức bức người, cho dù là cách xa trăm mét vẫn có thể khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.   Mũi thương của cây trường kích này sáng lấp lánh, lưỡi dao sắc bén hình lưỡi lưỡi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cán kích là một màu đen đặc, lóe lên ánh sáng.  Kích Đại Vũ!  Kích cũng là một binh khí, so với kiếm và thương thì càng khó điều khiển hơn.  Mà năm đó, kích Đại Vũ nằm trong tay của Vũ Đế có thể nói là huy hoàng hiển hách.  Nhưng Vũ Đế ngã xuống, kích Đại Vũ cũng dần dần tĩnh lặng lại, mười mấy vạn năm qua đi, người đời không một ai biết đến.  Lúc này Tần Ninh nhìn thấy kích Đại Vũ, trong lòng rơi vào trầm tư.  Những hồi ức mà bấy lâu không muốn nhớ đến lại hiện ra ở trước mắt.  Đó là một trận chiến có một không hai, nói đúng hơn là một trận trường chiến có một không hai, bên trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, bởi vì trận chiến này mà vô số cường giả đã ngã xuống.  Trận chiến Phần Ma!  Thế hệ bây giờ có rất ít người biết chuyện này, người duy nhất có thể nhớ, e rằng cũng chỉ có những gia tộc cổ xưa này mà thôi.  “Kích Đại Vũ năm xưa chính là thần binh bên người của Vũ Đế, nó rất có linh tính. Trải qua nhiều năm như vậy, không một ai trong Vũ gia bọn ta có thể điều khiển được nó!”, Vũ Thiên Hành thở dài một hơi nói.  “Cho dù có người điều khiển được thì đoán chừng chưa đầy vài năm cũng sẽ chết?”  Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Vũ Thiên Hành hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu.  Nhiều năm trôi qua, ở trong Vũ gia quả thật có xuất hiện mấy quái vật tuyệt thế, thiên phú có thể xưng là vô địch, trong lòng lại kiêu ngạo, muốn nắm giữ thần binh của lão tổ tông.  

Hai bóng hình đi lòng vòng cuối cùng cũng đi vào nơi sâu trong Vũ phủ, dừng lại ở trước một hòn non bộ.  

Vũ Thiên Hành đứng lại, vung tay lên tạo ra từng luồng linh ấn, những luồng linh ấn này ngưng tụ tạo thành một trận pháp hư ảo, lơ lửng ở trước ngực của Vũ Thiên Hành, sau đó trận pháp này trực tiếp bay ra rơi vào trên hòn non bộ.  

Vù...  

Một tiếng vù vù vang lên, hòn non bộ lúc này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một cánh cửa gỗ hiện ra trong không gian.  

Vũ Thiên Hành dẫn đường, hai người đi vào bên trong cánh cửa gỗ, hai bóng hình biến mất, hòn non bộ lại khôi phục như cũ.  

Đi vào bên trong cửa gỗ, xuyên qua một con đường dài, hai bóng hình xuất hiện ở trước một tòa cung điện rộng lớn dưới lòng đất.  

Tòa cung điện này mở ra bốn phương tám hướng, kiến trúc rộng lớn, sóng nước cuồng bạo bao phủ.  

Mà ở trung tâm cung điện dưới lòng đất có một cây trường kích ngạo nghễ đứng sừng sững, từng dòng nước bao bọc quanh thân như một con rồng nước, không ngừng luân chuyển, khí tức bức người, cho dù là cách xa trăm mét vẫn có thể khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.   

Mũi thương của cây trường kích này sáng lấp lánh, lưỡi dao sắc bén hình lưỡi lưỡi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cán kích là một màu đen đặc, lóe lên ánh sáng.  

Kích Đại Vũ!  

Kích cũng là một binh khí, so với kiếm và thương thì càng khó điều khiển hơn.  

Mà năm đó, kích Đại Vũ nằm trong tay của Vũ Đế có thể nói là huy hoàng hiển hách.  

Nhưng Vũ Đế ngã xuống, kích Đại Vũ cũng dần dần tĩnh lặng lại, mười mấy vạn năm qua đi, người đời không một ai biết đến.  

Lúc này Tần Ninh nhìn thấy kích Đại Vũ, trong lòng rơi vào trầm tư.  

Những hồi ức mà bấy lâu không muốn nhớ đến lại hiện ra ở trước mắt.  

Đó là một trận chiến có một không hai, nói đúng hơn là một trận trường chiến có một không hai, bên trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, bởi vì trận chiến này mà vô số cường giả đã ngã xuống.  

Trận chiến Phần Ma!  

Thế hệ bây giờ có rất ít người biết chuyện này, người duy nhất có thể nhớ, e rằng cũng chỉ có những gia tộc cổ xưa này mà thôi.  

“Kích Đại Vũ năm xưa chính là thần binh bên người của Vũ Đế, nó rất có linh tính. Trải qua nhiều năm như vậy, không một ai trong Vũ gia bọn ta có thể điều khiển được nó!”, Vũ Thiên Hành thở dài một hơi nói.  

“Cho dù có người điều khiển được thì đoán chừng chưa đầy vài năm cũng sẽ chết?”  

Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Vũ Thiên Hành hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu.  

Nhiều năm trôi qua, ở trong Vũ gia quả thật có xuất hiện mấy quái vật tuyệt thế, thiên phú có thể xưng là vô địch, trong lòng lại kiêu ngạo, muốn nắm giữ thần binh của lão tổ tông.  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Hai bóng hình đi lòng vòng cuối cùng cũng đi vào nơi sâu trong Vũ phủ, dừng lại ở trước một hòn non bộ.  Vũ Thiên Hành đứng lại, vung tay lên tạo ra từng luồng linh ấn, những luồng linh ấn này ngưng tụ tạo thành một trận pháp hư ảo, lơ lửng ở trước ngực của Vũ Thiên Hành, sau đó trận pháp này trực tiếp bay ra rơi vào trên hòn non bộ.  Vù...  Một tiếng vù vù vang lên, hòn non bộ lúc này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, một cánh cửa gỗ hiện ra trong không gian.  Vũ Thiên Hành dẫn đường, hai người đi vào bên trong cánh cửa gỗ, hai bóng hình biến mất, hòn non bộ lại khôi phục như cũ.  Đi vào bên trong cửa gỗ, xuyên qua một con đường dài, hai bóng hình xuất hiện ở trước một tòa cung điện rộng lớn dưới lòng đất.  Tòa cung điện này mở ra bốn phương tám hướng, kiến trúc rộng lớn, sóng nước cuồng bạo bao phủ.  Mà ở trung tâm cung điện dưới lòng đất có một cây trường kích ngạo nghễ đứng sừng sững, từng dòng nước bao bọc quanh thân như một con rồng nước, không ngừng luân chuyển, khí tức bức người, cho dù là cách xa trăm mét vẫn có thể khiến người khác có cảm giác hít thở không thông.   Mũi thương của cây trường kích này sáng lấp lánh, lưỡi dao sắc bén hình lưỡi lưỡi bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, cán kích là một màu đen đặc, lóe lên ánh sáng.  Kích Đại Vũ!  Kích cũng là một binh khí, so với kiếm và thương thì càng khó điều khiển hơn.  Mà năm đó, kích Đại Vũ nằm trong tay của Vũ Đế có thể nói là huy hoàng hiển hách.  Nhưng Vũ Đế ngã xuống, kích Đại Vũ cũng dần dần tĩnh lặng lại, mười mấy vạn năm qua đi, người đời không một ai biết đến.  Lúc này Tần Ninh nhìn thấy kích Đại Vũ, trong lòng rơi vào trầm tư.  Những hồi ức mà bấy lâu không muốn nhớ đến lại hiện ra ở trước mắt.  Đó là một trận chiến có một không hai, nói đúng hơn là một trận trường chiến có một không hai, bên trên toàn bộ Cửu U Đại Lục, bởi vì trận chiến này mà vô số cường giả đã ngã xuống.  Trận chiến Phần Ma!  Thế hệ bây giờ có rất ít người biết chuyện này, người duy nhất có thể nhớ, e rằng cũng chỉ có những gia tộc cổ xưa này mà thôi.  “Kích Đại Vũ năm xưa chính là thần binh bên người của Vũ Đế, nó rất có linh tính. Trải qua nhiều năm như vậy, không một ai trong Vũ gia bọn ta có thể điều khiển được nó!”, Vũ Thiên Hành thở dài một hơi nói.  “Cho dù có người điều khiển được thì đoán chừng chưa đầy vài năm cũng sẽ chết?”  Nghe thấy lời này của Tần Ninh, Vũ Thiên Hành hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu.  Nhiều năm trôi qua, ở trong Vũ gia quả thật có xuất hiện mấy quái vật tuyệt thế, thiên phú có thể xưng là vô địch, trong lòng lại kiêu ngạo, muốn nắm giữ thần binh của lão tổ tông.  

Chương 943: Trận chiến Phần Ma!