“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 944
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng lúc đầu thì còn tốt, nhưng cùng với số lần sử dụng kích Đại Vũ càng nhiều thì những người thiên tài đứng đầu kia cũng không thể tiếp nhận được, họ bắt đầu trở nên điên loạn mất kiểm soát. Kết quả còn dẫn đến một cuộc náo loạn không nhỏ trong nội bộ Vũ gia. Trong mấy vạn năm này, kích Đại Vũ này có thể nói là chẳng những không mang được vinh dự lớn về cho Vũ gia mà ngược lại còn mang không ít bao đau thương lớn. “Ta biết rồi!” Lúc này, Tần Ninh tiến lên phía trước, nhìn ánh sáng phát ra từ kích Đại Vũ. “Thần binh lợi khí này cũng không phải là thứ mà người có thiên phú cao có thể nắm giữ được, ta thấy Vũ gia các ngươi bây giờ cũng chỉ có lão Vũ mù chơi đùa với nó được, còn những người khác ta thấy không thể điều khiển được kích này đâu!” Vũ Tam Gia? Sắc mặt của Vũ Thiên Hành trở nên khó hiểu. Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều, hắn tiến phía trước. “Ngươi cẩn thận, kích Đại Vũ này rất hung ác, dù sao cũng là binh khí mà tổ tiên đã sử dụng để đối đầu với Ma Đế, khó tránh khỏi việc có nhiễm một chút ma khí”. “Ta biết rồi!” Tần Ninh vẫn tiến từng bước về phía trước, đến gần kích Đại Vũ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Thiên Hành, Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, tiếng vù vù vang lên, kích Đại Vũ đột nhiên biến mất, ánh sáng bên trong cung điện dưới lòng đất lập tức trở nên mờ mịt. “Hả?” Vũ Thiên Hành lúc này cũng sững sờ. Kích Đại Vũ đâu rồi? Gã cũng không thấy được Tần Ninh đã làm gì, chỉ vung tay một cái như vậy, kích Đại Vũ đã… đã biến mất không thấy nữa rồi? Chuyện này làm sao có thể cơ chứ? Năm đó ở trong Vũ gia bọn họ có không ít nhân tài kiêu hãnh, thế nhưng vẫn cần phải có một vài lão ngoan đồng ở Vũ gia ra tay giúp đỡ trấn áp mới có thể thu vào thành công, Tần Ninh vậy mà chỉ đứng một chỗ, khoát tay, kích Đại Vũ đã… bị thần phục? “Kích Đại Vũ đâu rồi?” Vũ Thiên Hành vẫn không nhịn được mà hỏi. “Ở trong này!”, Tần Ninh kéo ống tay áo, kích Đại Vũ lúc này đã hóa thành một ấn ký dán ở trên cánh tay của Tần Ninh, sống động như thật. Trong nháy mắt này, Vũ Thiên Hành hoàn toàn bị dọa cho khiếp sợ. “Được rồi, chuyện mà ta đã hứa từ xưa đến nay ta đều chưa bội ước, dùng tốt rồi sẽ trả lại cho các người, hơn nữa là trả lại cho các ngươi một kích Đại Vũ mới tinh, sau này đệ tử Vũ gia các ngươi đều có thể sử dụng cái kích này, nói như thế thì Vũ gia các ngươi đã kiếm được một món hời lớn rồi đấy!”
Nhưng lúc đầu thì còn tốt, nhưng cùng với số lần sử dụng kích Đại Vũ càng nhiều thì những người thiên tài đứng đầu kia cũng không thể tiếp nhận được, họ bắt đầu trở nên điên loạn mất kiểm soát.
Kết quả còn dẫn đến một cuộc náo loạn không nhỏ trong nội bộ Vũ gia.
Trong mấy vạn năm này, kích Đại Vũ này có thể nói là chẳng những không mang được vinh dự lớn về cho Vũ gia mà ngược lại còn mang không ít bao đau thương lớn.
“Ta biết rồi!”
Lúc này, Tần Ninh tiến lên phía trước, nhìn ánh sáng phát ra từ kích Đại Vũ.
“Thần binh lợi khí này cũng không phải là thứ mà người có thiên phú cao có thể nắm giữ được, ta thấy Vũ gia các ngươi bây giờ cũng chỉ có lão Vũ mù chơi đùa với nó được, còn những người khác ta thấy không thể điều khiển được kích này đâu!”
Vũ Tam Gia?
Sắc mặt của Vũ Thiên Hành trở nên khó hiểu.
Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều, hắn tiến phía trước.
“Ngươi cẩn thận, kích Đại Vũ này rất hung ác, dù sao cũng là binh khí mà tổ tiên đã sử dụng để đối đầu với Ma Đế, khó tránh khỏi việc có nhiễm một chút ma khí”.
“Ta biết rồi!”
Tần Ninh vẫn tiến từng bước về phía trước, đến gần kích Đại Vũ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Thiên Hành, Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, tiếng vù vù vang lên, kích Đại Vũ đột nhiên biến mất, ánh sáng bên trong cung điện dưới lòng đất lập tức trở nên mờ mịt.
“Hả?”
Vũ Thiên Hành lúc này cũng sững sờ.
Kích Đại Vũ đâu rồi?
Gã cũng không thấy được Tần Ninh đã làm gì, chỉ vung tay một cái như vậy, kích Đại Vũ đã… đã biến mất không thấy nữa rồi?
Chuyện này làm sao có thể cơ chứ?
Năm đó ở trong Vũ gia bọn họ có không ít nhân tài kiêu hãnh, thế nhưng vẫn cần phải có một vài lão ngoan đồng ở Vũ gia ra tay giúp đỡ trấn áp mới có thể thu vào thành công, Tần Ninh vậy mà chỉ đứng một chỗ, khoát tay, kích Đại Vũ đã… bị thần phục?
“Kích Đại Vũ đâu rồi?”
Vũ Thiên Hành vẫn không nhịn được mà hỏi.
“Ở trong này!”, Tần Ninh kéo ống tay áo, kích Đại
Vũ lúc này đã hóa thành một ấn ký dán ở trên cánh tay của Tần Ninh, sống động như thật.
Trong nháy mắt này, Vũ Thiên Hành hoàn toàn bị dọa cho khiếp sợ.
“Được rồi, chuyện mà ta đã hứa từ xưa đến nay ta đều chưa bội ước, dùng tốt rồi sẽ trả lại cho các người, hơn nữa là trả lại cho các ngươi một kích Đại Vũ mới tinh, sau này đệ tử Vũ gia các ngươi đều có thể sử dụng cái kích này, nói như thế thì Vũ gia các ngươi đã kiếm được một món hời lớn rồi đấy!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Nhưng lúc đầu thì còn tốt, nhưng cùng với số lần sử dụng kích Đại Vũ càng nhiều thì những người thiên tài đứng đầu kia cũng không thể tiếp nhận được, họ bắt đầu trở nên điên loạn mất kiểm soát. Kết quả còn dẫn đến một cuộc náo loạn không nhỏ trong nội bộ Vũ gia. Trong mấy vạn năm này, kích Đại Vũ này có thể nói là chẳng những không mang được vinh dự lớn về cho Vũ gia mà ngược lại còn mang không ít bao đau thương lớn. “Ta biết rồi!” Lúc này, Tần Ninh tiến lên phía trước, nhìn ánh sáng phát ra từ kích Đại Vũ. “Thần binh lợi khí này cũng không phải là thứ mà người có thiên phú cao có thể nắm giữ được, ta thấy Vũ gia các ngươi bây giờ cũng chỉ có lão Vũ mù chơi đùa với nó được, còn những người khác ta thấy không thể điều khiển được kích này đâu!” Vũ Tam Gia? Sắc mặt của Vũ Thiên Hành trở nên khó hiểu. Tần Ninh cũng lười phải giải thích nhiều, hắn tiến phía trước. “Ngươi cẩn thận, kích Đại Vũ này rất hung ác, dù sao cũng là binh khí mà tổ tiên đã sử dụng để đối đầu với Ma Đế, khó tránh khỏi việc có nhiễm một chút ma khí”. “Ta biết rồi!” Tần Ninh vẫn tiến từng bước về phía trước, đến gần kích Đại Vũ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vũ Thiên Hành, Tần Ninh cầm kích Đại Vũ trong tay, tiếng vù vù vang lên, kích Đại Vũ đột nhiên biến mất, ánh sáng bên trong cung điện dưới lòng đất lập tức trở nên mờ mịt. “Hả?” Vũ Thiên Hành lúc này cũng sững sờ. Kích Đại Vũ đâu rồi? Gã cũng không thấy được Tần Ninh đã làm gì, chỉ vung tay một cái như vậy, kích Đại Vũ đã… đã biến mất không thấy nữa rồi? Chuyện này làm sao có thể cơ chứ? Năm đó ở trong Vũ gia bọn họ có không ít nhân tài kiêu hãnh, thế nhưng vẫn cần phải có một vài lão ngoan đồng ở Vũ gia ra tay giúp đỡ trấn áp mới có thể thu vào thành công, Tần Ninh vậy mà chỉ đứng một chỗ, khoát tay, kích Đại Vũ đã… bị thần phục? “Kích Đại Vũ đâu rồi?” Vũ Thiên Hành vẫn không nhịn được mà hỏi. “Ở trong này!”, Tần Ninh kéo ống tay áo, kích Đại Vũ lúc này đã hóa thành một ấn ký dán ở trên cánh tay của Tần Ninh, sống động như thật. Trong nháy mắt này, Vũ Thiên Hành hoàn toàn bị dọa cho khiếp sợ. “Được rồi, chuyện mà ta đã hứa từ xưa đến nay ta đều chưa bội ước, dùng tốt rồi sẽ trả lại cho các người, hơn nữa là trả lại cho các ngươi một kích Đại Vũ mới tinh, sau này đệ tử Vũ gia các ngươi đều có thể sử dụng cái kích này, nói như thế thì Vũ gia các ngươi đã kiếm được một món hời lớn rồi đấy!”