Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 4203
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vương Nguyên Kiệt thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh còn trẻ như vậy, thoạt nhìn là tên nhà quê, đâu có tư cách có được tấm danh thiếp này của Tạ Mộng Dao.Hắn ta không chịu thua, nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh có lẽ đã nhặt được tấm danh thiếp này từ đâu đó, sau đó giả vờ giả vịt.Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cú điện thoại, sau đó liền toàn thân run lên.Tạ Mộng Dao chỉ có một câu.Chính là, Bùi Nguyên Minh là bạn tốt của cô.Hai chữ “bạn tốt” đơn giản, nhưng khiến Vương Nguyên Kiệt cảm thấy trời đất quay cuồng, vào giờ phút này, tia may mắn và hy vọng cuối cùng lập tức tan tành.Cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, liền ”bộp” một tiếng, quỳ trên mặt đấtToàn trường rung động!Mọi người nhìn cảnh này đều ngẩn người trợn mắt hốc mồm, nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là phát sinh cái gì.Thời điểm nào một tên nhà quê, còn có thể có năng lực, khiến cao phú soái trực tiếp quỳ xuống!?“Bùi Thiếu, thực xin lỗi, thực rất xin lỗi!”“Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, cho tôi một con đường sống!”” Van cầu ngài!”“Mọi chuyện là lỗi của tôi, lỗi của tôi!”Trong lúc nói chuyện, Vương Nguyên Kiệt “Ba ba ba” tự tát mình mấy cái, sau đó trực tiếp đập đầu lia lịa xuống đất.Chỉ có thể nói, hắn biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không vừa lòng, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không được đảm bảo.“Bùi Thiếu, van cầu ngài, cho tôi một cơ hội!”Hắn ta biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không hài lòng, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!Tất cả thực khách trong nhà hàng, đều cảm thấy ánh mắt đờ đẫn, khi xem cảnh này, bọn hắn không biết nên biểu cảm gì cho đúng.Ai cũng không thể nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò như vậy!Vứt danh thiếp ra một cách tùy tiện, lại có năng lượng kinh khủng như vậy.Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc, hiển nhiên cô không ngờ, thứ mà Bùi Nguyên Minh tiện tay ném ra, lại có thể khiến Vương Nguyên Kiệt trực tiếp quỳ xuống.Rốt cuộc là Vương Nguyên Kiệt, là người đến từ Tạ Môn Kim Lăng!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vương Nguyên Kiệt thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh còn trẻ như vậy, thoạt nhìn là tên nhà quê, đâu có tư cách có được tấm danh thiếp này của Tạ Mộng Dao.Hắn ta không chịu thua, nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh có lẽ đã nhặt được tấm danh thiếp này từ đâu đó, sau đó giả vờ giả vịt.Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cú điện thoại, sau đó liền toàn thân run lên.Tạ Mộng Dao chỉ có một câu.Chính là, Bùi Nguyên Minh là bạn tốt của cô.Hai chữ “bạn tốt” đơn giản, nhưng khiến Vương Nguyên Kiệt cảm thấy trời đất quay cuồng, vào giờ phút này, tia may mắn và hy vọng cuối cùng lập tức tan tành.Cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, liền ”bộp” một tiếng, quỳ trên mặt đấtToàn trường rung động!Mọi người nhìn cảnh này đều ngẩn người trợn mắt hốc mồm, nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là phát sinh cái gì.Thời điểm nào một tên nhà quê, còn có thể có năng lực, khiến cao phú soái trực tiếp quỳ xuống!?“Bùi Thiếu, thực xin lỗi, thực rất xin lỗi!”“Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, cho tôi một con đường sống!”” Van cầu ngài!”“Mọi chuyện là lỗi của tôi, lỗi của tôi!”Trong lúc nói chuyện, Vương Nguyên Kiệt “Ba ba ba” tự tát mình mấy cái, sau đó trực tiếp đập đầu lia lịa xuống đất.Chỉ có thể nói, hắn biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không vừa lòng, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không được đảm bảo.“Bùi Thiếu, van cầu ngài, cho tôi một cơ hội!”Hắn ta biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không hài lòng, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!Tất cả thực khách trong nhà hàng, đều cảm thấy ánh mắt đờ đẫn, khi xem cảnh này, bọn hắn không biết nên biểu cảm gì cho đúng.Ai cũng không thể nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò như vậy!Vứt danh thiếp ra một cách tùy tiện, lại có năng lượng kinh khủng như vậy.Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc, hiển nhiên cô không ngờ, thứ mà Bùi Nguyên Minh tiện tay ném ra, lại có thể khiến Vương Nguyên Kiệt trực tiếp quỳ xuống.Rốt cuộc là Vương Nguyên Kiệt, là người đến từ Tạ Môn Kim Lăng!
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Vương Nguyên Kiệt thế nào đều nghĩ mãi mà không rõ, Bùi Nguyên Minh còn trẻ như vậy, thoạt nhìn là tên nhà quê, đâu có tư cách có được tấm danh thiếp này của Tạ Mộng Dao.Hắn ta không chịu thua, nghĩ rằng Bùi Nguyên Minh có lẽ đã nhặt được tấm danh thiếp này từ đâu đó, sau đó giả vờ giả vịt.Hắn nghiến răng nghiến lợi gọi ra một cú điện thoại, sau đó liền toàn thân run lên.Tạ Mộng Dao chỉ có một câu.Chính là, Bùi Nguyên Minh là bạn tốt của cô.Hai chữ “bạn tốt” đơn giản, nhưng khiến Vương Nguyên Kiệt cảm thấy trời đất quay cuồng, vào giờ phút này, tia may mắn và hy vọng cuối cùng lập tức tan tành.Cúp điện thoại, không chút nghĩ ngợi, liền ”bộp” một tiếng, quỳ trên mặt đấtToàn trường rung động!Mọi người nhìn cảnh này đều ngẩn người trợn mắt hốc mồm, nghĩ mãi mà không rõ đến cùng là phát sinh cái gì.Thời điểm nào một tên nhà quê, còn có thể có năng lực, khiến cao phú soái trực tiếp quỳ xuống!?“Bùi Thiếu, thực xin lỗi, thực rất xin lỗi!”“Là tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ngài đại nhân đại lượng, cho tôi một con đường sống!”” Van cầu ngài!”“Mọi chuyện là lỗi của tôi, lỗi của tôi!”Trong lúc nói chuyện, Vương Nguyên Kiệt “Ba ba ba” tự tát mình mấy cái, sau đó trực tiếp đập đầu lia lịa xuống đất.Chỉ có thể nói, hắn biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không vừa lòng, cái mạng nhỏ của hắn sẽ không được đảm bảo.“Bùi Thiếu, van cầu ngài, cho tôi một cơ hội!”Hắn ta biết rất rõ, nếu Bùi Nguyên Minh không hài lòng, thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!Tất cả thực khách trong nhà hàng, đều cảm thấy ánh mắt đờ đẫn, khi xem cảnh này, bọn hắn không biết nên biểu cảm gì cho đúng.Ai cũng không thể nghĩ rằng, Bùi Nguyên Minh lại trâu bò như vậy!Vứt danh thiếp ra một cách tùy tiện, lại có năng lượng kinh khủng như vậy.Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tuyết Dương cũng kinh ngạc, hiển nhiên cô không ngờ, thứ mà Bùi Nguyên Minh tiện tay ném ra, lại có thể khiến Vương Nguyên Kiệt trực tiếp quỳ xuống.Rốt cuộc là Vương Nguyên Kiệt, là người đến từ Tạ Môn Kim Lăng!