“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…
Chương 1470: “Vậy thì là ý gì?”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc Thiên Tử phi ra, bàn tay lớn chụp lấy.Một móng vuốt linh khí lúc này tuôn ra, thấy móng vuốt kia chộp tới, ba người Hứa Linh Hoàng tái mét mặt mày.“Cha!”“Cha!”Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm đều mang vẻ mặt khó coi, gào lên.Soạt soạt...Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lúc này không thể không bỏ qua bên kia, gấp rút tiếp viện ba người.“Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ mà thôi, cút!”Mặc Uyên Tử bĩu môi, vung ống tay áo.Bang bang...Hai tiếng va chạm vang lên, hai kẻ mạnh cảnh giới Nhân Vị trung kỳ là Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lăn lộn, liên tục lăn xa ra hơn một ngàn mét, để lại vết trầy xước trên mặt đất.“Ông trời có xuống đây thì cũng không cứu được ba các ngươi đâu!”Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, vung tay ra.Tiếng răng rắc vào lúc này vang lên.Xương cốt của cả ba người vào lúc này đứt gãy, máu tươi từ trong miệng tuôn ra.“Buông ra!”Một tiếng quát thấp vang lên, Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông vung kiếm đánh tới.Mà cùng lúc này, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng đã nhanh chóng bay về tấn công.Ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà chết ở đây thì bọn họ tổn thất quá nhiều, coi như tiêu diệt đi thư viện Thánh Hiền thì cũng tổn hại rất nhiều nguyên khí.“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”Đột nhiên, trường kiếm trong tay Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông biến mất, thay vào đó lại là một thanh trường kiếm uốn khúc kéo dài.Thanh trường kiếm đó nhìn như một khúc xương, bên ngoài lại có ánh trăng lưu chuyển, thần bí mà mạnh mẽ.Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm trường kiếm trên tay, cả người liền trở nên cao lớn và mạnh mẽ.Thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm tung sát chiêu, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng không do dự nữa.Thiên Nhất Thành quát lên: “Cổ Phật Kim Thư!”Trong nháy mắt, một trang sách xuất hiện trong tay Thiên Nhất Thành, ánh sáng màu vàng khắp trời lúc này được tụ lại.Ánh sáng màu vàng đó ngưng tụ thành một chữ “vạn” cực lớn, tỏa ra Phật uy vô tận.Chính nghĩa, tràn ngập sự mạnh mẽ và uy năng.Cùng lúc đó, Hứa Ngọc Long một tay thu về, tay còn lại nắm chặt trong khoảng không.“Bút Kim Mặc Thông Linh!”
Mặc Thiên Tử phi ra, bàn tay lớn chụp lấy.
Một móng vuốt linh khí lúc này tuôn ra, thấy móng vuốt kia chộp tới, ba người Hứa Linh Hoàng tái mét mặt mày.
“Cha!”
“Cha!”
Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm đều mang vẻ mặt khó coi, gào lên.
Soạt soạt...
Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lúc này không thể không bỏ qua bên kia, gấp rút tiếp viện ba người.
“Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ mà thôi, cút!”
Mặc Uyên Tử bĩu môi, vung ống tay áo.
Bang bang...
Hai tiếng va chạm vang lên, hai kẻ mạnh cảnh giới Nhân Vị trung kỳ là Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lăn lộn, liên tục lăn xa ra hơn một ngàn mét, để lại vết trầy xước trên mặt đất.
“Ông trời có xuống đây thì cũng không cứu được ba các ngươi đâu!”
Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, vung tay ra.
Tiếng răng rắc vào lúc này vang lên.
Xương cốt của cả ba người vào lúc này đứt gãy, máu tươi từ trong miệng tuôn ra.
“Buông ra!”
Một tiếng quát thấp vang lên, Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông vung kiếm đánh tới.
Mà cùng lúc này, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng đã nhanh chóng bay về tấn công.
Ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà chết ở đây thì bọn họ tổn thất quá nhiều, coi như tiêu diệt đi thư viện Thánh Hiền thì cũng tổn hại rất nhiều nguyên khí.
“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”
Đột nhiên, trường kiếm trong tay Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông biến mất, thay vào đó lại là một thanh trường kiếm uốn khúc kéo dài.
Thanh trường kiếm đó nhìn như một khúc xương, bên ngoài lại có ánh trăng lưu chuyển, thần bí mà mạnh mẽ.
Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm trường kiếm trên tay, cả người liền trở nên cao lớn và mạnh mẽ.
Thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm tung sát chiêu, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng không do dự nữa.
Thiên Nhất Thành quát lên: “Cổ Phật Kim Thư!”
Trong nháy mắt, một trang sách xuất hiện trong tay Thiên Nhất Thành, ánh sáng màu vàng khắp trời lúc này được tụ lại.
Ánh sáng màu vàng đó ngưng tụ thành một chữ “vạn” cực lớn, tỏa ra Phật uy vô tận.
Chính nghĩa, tràn ngập sự mạnh mẽ và uy năng.
Cùng lúc đó, Hứa Ngọc Long một tay thu về, tay còn lại nắm chặt trong khoảng không.
“Bút Kim Mặc Thông Linh!”
Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Mặc Thiên Tử phi ra, bàn tay lớn chụp lấy.Một móng vuốt linh khí lúc này tuôn ra, thấy móng vuốt kia chộp tới, ba người Hứa Linh Hoàng tái mét mặt mày.“Cha!”“Cha!”Hứa Linh Hoàng và Thiên Chung Kiếm đều mang vẻ mặt khó coi, gào lên.Soạt soạt...Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lúc này không thể không bỏ qua bên kia, gấp rút tiếp viện ba người.“Cảnh giới Nhân Vị trung kỳ mà thôi, cút!”Mặc Uyên Tử bĩu môi, vung ống tay áo.Bang bang...Hai tiếng va chạm vang lên, hai kẻ mạnh cảnh giới Nhân Vị trung kỳ là Hứa Ngọc Long và Thiên Nhất Thành lăn lộn, liên tục lăn xa ra hơn một ngàn mét, để lại vết trầy xước trên mặt đất.“Ông trời có xuống đây thì cũng không cứu được ba các ngươi đâu!”Mặc Thiên Tử hừ một tiếng, vung tay ra.Tiếng răng rắc vào lúc này vang lên.Xương cốt của cả ba người vào lúc này đứt gãy, máu tươi từ trong miệng tuôn ra.“Buông ra!”Một tiếng quát thấp vang lên, Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông vung kiếm đánh tới.Mà cùng lúc này, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng đã nhanh chóng bay về tấn công.Ba cảnh giới Nhân Vị sơ kỳ mà chết ở đây thì bọn họ tổn thất quá nhiều, coi như tiêu diệt đi thư viện Thánh Hiền thì cũng tổn hại rất nhiều nguyên khí.“Linh kiếm Long Cốt Nguyệt!”Đột nhiên, trường kiếm trong tay Thiên Sơn Nhất Kiếm của Bắc Thương tông biến mất, thay vào đó lại là một thanh trường kiếm uốn khúc kéo dài.Thanh trường kiếm đó nhìn như một khúc xương, bên ngoài lại có ánh trăng lưu chuyển, thần bí mà mạnh mẽ.Thiên Sơn Nhất Kiếm cầm trường kiếm trên tay, cả người liền trở nên cao lớn và mạnh mẽ.Thấy Thiên Sơn Nhất Kiếm tung sát chiêu, Thiên Nhất Thành cùng Hứa Ngọc Long cũng không do dự nữa.Thiên Nhất Thành quát lên: “Cổ Phật Kim Thư!”Trong nháy mắt, một trang sách xuất hiện trong tay Thiên Nhất Thành, ánh sáng màu vàng khắp trời lúc này được tụ lại.Ánh sáng màu vàng đó ngưng tụ thành một chữ “vạn” cực lớn, tỏa ra Phật uy vô tận.Chính nghĩa, tràn ngập sự mạnh mẽ và uy năng.Cùng lúc đó, Hứa Ngọc Long một tay thu về, tay còn lại nắm chặt trong khoảng không.“Bút Kim Mặc Thông Linh!”