“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1582: Vượt biển, vượt qua chính mình!  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cấm địa Thiên Vị chỉ là một cái danh.Thật ra nó chia làm ba khu vực lớn.Núi Nhân Vị, biển Địa Vị và mộ Thiên Vị.Đây chỉ là những gì người đời biết.Bọn họ không biết đến một chỗ, đó là lăng Thiên Long.Núi Nhân Vị, Tần Ninh có thể lấy linh điêu áp bách, trực tiếp xông tới.Nhưng với biển Địa Vị thì không.Biển Địa Vị là biển chết.Quanh năm không có nước động, mặt nước đen thui, nhưng lại có mùi thơm nhàn nhạt.Mà mùi hương đó rất mê người, chỉ cần hít vào quá độ thì sẽ chết.Tần Ninh đứng bên bờ biển, nhìn về phía trước.“Biển Địa Vị...”Muốn vượt biển, phải vượt qua chính mình!Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở cạnh biển.Người đời đều nói cấm địa Thiên Vị là nơi hung hiểm, nhưng nói với một góc độ khác thì đó cũng là nơi phúc đức cực lớn.Vượt biển, vượt qua chính mình!Đây không phải là một loại tu hành sao?Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói.Một lần ngồi kéo dài một ngày một đêm.Đêm kéo xuống, bên bờ biển đen nhánh.Mặt trời mọc lên, viền biển Địa Vị xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.Lúc này Tần Ninh mở mắt, bước ra.“Chắc là được rồi!”Tần Ninh bước ra, liền đi thẳng về phía trước.“Có người!”Một tiếng kinh hô, vào thời khắc này vang lên.Đột nhiên, bên cạnh biển có hơn trăm người lúc này xuất hiện.Hơn trăm người này, chia làm hai phe cánh.Tần Ninh vừa nhìn đã nhận ra.Người của Thánh Thiên Minh và Trường Hồng Môn.Minh chủ Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh, cùng với môn chủ Lý Hoành Trung Trường Hồng Môn, cũng ở đây.“Ồ, là Tần tông chủ!”Trong nhóm người Thánh Thiên Minh, thiếu chủ Thánh Thiên lúc này mặc trường sam, giống như thánh nhân chuyển thế, mang cảm giác độ lượng giản dị.Võ giả của hai đại tông môn lúc này tụ tập.“Tần Ninh?”Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn nhìn thấy Tần Ninh thì nhíu mày.Hai đại tông môn bọn họ liên kết với nhau, lần mò trong cấm địa Thiên Vị mới tới được biển Địa Vị.Nhưng Tần Ninh một thân một mình mà lại có thể đến đây nhanh chóng.Vị tông chủ của Thanh Vân tông đến từ Cửu U đại lục này thật không đơn giản.Tần Ninh nhìn bọn họ, cũng mặc kệ, cất bước đi.

Cấm địa Thiên Vị chỉ là một cái danh.

Thật ra nó chia làm ba khu vực lớn.

Núi Nhân Vị, biển Địa Vị và mộ Thiên Vị.

Đây chỉ là những gì người đời biết.

Bọn họ không biết đến một chỗ, đó là lăng Thiên Long.

Núi Nhân Vị, Tần Ninh có thể lấy linh điêu áp bách, trực tiếp xông tới.

Nhưng với biển Địa Vị thì không.

Biển Địa Vị là biển chết.

Quanh năm không có nước động, mặt nước đen thui, nhưng lại có mùi thơm nhàn nhạt.

Mà mùi hương đó rất mê người, chỉ cần hít vào quá độ thì sẽ chết.

Tần Ninh đứng bên bờ biển, nhìn về phía trước.

“Biển Địa Vị...”

Muốn vượt biển, phải vượt qua chính mình!

Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở cạnh biển.

Người đời đều nói cấm địa Thiên Vị là nơi hung hiểm, nhưng nói với một góc độ khác thì đó cũng là nơi phúc đức cực lớn.

Vượt biển, vượt qua chính mình!

Đây không phải là một loại tu hành sao?

Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói.

Một lần ngồi kéo dài một ngày một đêm.

Đêm kéo xuống, bên bờ biển đen nhánh.

Mặt trời mọc lên, viền biển Địa Vị xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.

Lúc này Tần Ninh mở mắt, bước ra.

“Chắc là được rồi!”

Tần Ninh bước ra, liền đi thẳng về phía trước.

“Có người!”

Một tiếng kinh hô, vào thời khắc này vang lên.

Đột nhiên, bên cạnh biển có hơn trăm người lúc này xuất hiện.

Hơn trăm người này, chia làm hai phe cánh.

Tần Ninh vừa nhìn đã nhận ra.

Người của Thánh Thiên Minh và Trường Hồng Môn.

Minh chủ Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh, cùng với môn chủ Lý Hoành Trung Trường Hồng Môn, cũng ở đây.

“Ồ, là Tần tông chủ!”

Trong nhóm người Thánh Thiên Minh, thiếu chủ Thánh Thiên lúc này mặc trường sam, giống như thánh nhân chuyển thế, mang cảm giác độ lượng giản dị.

Võ giả của hai đại tông môn lúc này tụ tập.

“Tần Ninh?”

Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn nhìn thấy Tần Ninh thì nhíu mày.

Hai đại tông môn bọn họ liên kết với nhau, lần mò trong cấm địa Thiên Vị mới tới được biển Địa Vị.

Nhưng Tần Ninh một thân một mình mà lại có thể đến đây nhanh chóng.

Vị tông chủ của Thanh Vân tông đến từ Cửu U đại lục này thật không đơn giản.

Tần Ninh nhìn bọn họ, cũng mặc kệ, cất bước đi.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… Cấm địa Thiên Vị chỉ là một cái danh.Thật ra nó chia làm ba khu vực lớn.Núi Nhân Vị, biển Địa Vị và mộ Thiên Vị.Đây chỉ là những gì người đời biết.Bọn họ không biết đến một chỗ, đó là lăng Thiên Long.Núi Nhân Vị, Tần Ninh có thể lấy linh điêu áp bách, trực tiếp xông tới.Nhưng với biển Địa Vị thì không.Biển Địa Vị là biển chết.Quanh năm không có nước động, mặt nước đen thui, nhưng lại có mùi thơm nhàn nhạt.Mà mùi hương đó rất mê người, chỉ cần hít vào quá độ thì sẽ chết.Tần Ninh đứng bên bờ biển, nhìn về phía trước.“Biển Địa Vị...”Muốn vượt biển, phải vượt qua chính mình!Tần Ninh lúc này ngồi ngay ngắn ở cạnh biển.Người đời đều nói cấm địa Thiên Vị là nơi hung hiểm, nhưng nói với một góc độ khác thì đó cũng là nơi phúc đức cực lớn.Vượt biển, vượt qua chính mình!Đây không phải là một loại tu hành sao?Tần Ninh khoanh chân ngồi xuống, trầm mặc không nói.Một lần ngồi kéo dài một ngày một đêm.Đêm kéo xuống, bên bờ biển đen nhánh.Mặt trời mọc lên, viền biển Địa Vị xuất hiện một ánh sáng yếu ớt.Lúc này Tần Ninh mở mắt, bước ra.“Chắc là được rồi!”Tần Ninh bước ra, liền đi thẳng về phía trước.“Có người!”Một tiếng kinh hô, vào thời khắc này vang lên.Đột nhiên, bên cạnh biển có hơn trăm người lúc này xuất hiện.Hơn trăm người này, chia làm hai phe cánh.Tần Ninh vừa nhìn đã nhận ra.Người của Thánh Thiên Minh và Trường Hồng Môn.Minh chủ Đồ Vạn Sơn của Thánh Thiên Minh, cùng với môn chủ Lý Hoành Trung Trường Hồng Môn, cũng ở đây.“Ồ, là Tần tông chủ!”Trong nhóm người Thánh Thiên Minh, thiếu chủ Thánh Thiên lúc này mặc trường sam, giống như thánh nhân chuyển thế, mang cảm giác độ lượng giản dị.Võ giả của hai đại tông môn lúc này tụ tập.“Tần Ninh?”Lý Hoành Trung của Trường Hồng Môn nhìn thấy Tần Ninh thì nhíu mày.Hai đại tông môn bọn họ liên kết với nhau, lần mò trong cấm địa Thiên Vị mới tới được biển Địa Vị.Nhưng Tần Ninh một thân một mình mà lại có thể đến đây nhanh chóng.Vị tông chủ của Thanh Vân tông đến từ Cửu U đại lục này thật không đơn giản.Tần Ninh nhìn bọn họ, cũng mặc kệ, cất bước đi.

Chương 1582: Vượt biển, vượt qua chính mình!