“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện…

Chương 1882: "Tìm thấy rồi!"  

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có... biết một chút", Thạch Cảm Đương có hơi sững sờ.Trong ấn tượng của hắn ta, sư tôn lúc trước đúng là có biết một chút về trận pháp.Bây giờ làm thế nào mà ngay cả huyền trận cũng bố trí được vậy?Chỉ là lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn chưa phản ứng kịp.Cái này mà gọi là... biết một chút?Đến huyền trận cũng có thể bố trí ra mà còn nói là biết một chút?Hai người nào biết rằng, Thạch Cảm Đương thật sự cho rằng Tần Ninh chỉ biết một chút trận pháp.Cửu U Đại Đế đã từng mạnh về cái gì?Là thực lực mạnh mẽ, là tuệ nhãn nhận biết anh tài.Tôn giả Thanh Vân.Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn.Hoàng đế Minh Uyên.Cùng với Thạch Cảm Đương hắn ta.Họ năm đó đều là thiên tài phong vân, thiên chi kiêu tử, nhưng ban đầu bọn họ cũng không khác gì người thường.Là Tần Ninh một tay đào ra thiên phú và thần thông của bọn họ.Thế nhưng, Tần Ninh năm đó cũng không tính là tinh thông đan thuật, khí thuật, trận thuật.Nhưng bây giờ... hạ bút thành văn, tựa như đi chơi!Thạch Cảm Đương tự an ủi mình: “Ta hiểu rồi, sư tôn năm đó không tinh thông trận pháp, đó là lúc trước khi rời khỏi CửuU đại lục, sau khi rời đi, sư tôn ắt hẳn đã chuyên tâm nghiên cứu trận đạo, đan đạo, khí đạo”.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết nói gì.Còn có thể giải thích như vậy?Thạch Cảm Đương càng bất đắc dĩ.Ta chỉ có thể giải thích như vậy thôi!Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ ba người, nói: “Chuẩn bị xuất phát đến Bắc Thương cung!”Soạt soạt soạt...Bốn bóng người lúc này xuất phát.Trên đường đi, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Công tử ta đây còn rất nhiều bí mật, nếu muốn biết thì phải nỗ lực tuhành, tranh thủ theo công tử ta đi khắp đại lục Vạn Thiên, thế giới Đại Thiên”.“Đến lúc đó, các ngươi sẽ phát hiện, thế gian này, không chuyện gì mà công tử ta không biết!”Tần Ninh cười ha ha một tiếng, tốc độ nhanh hơn.Kể cả nhóm Diệp Viên Viên biết hắn là Cửu U Đại Đế cũng không sao, những chuyện bọn họ không biết sẽ càng nhiều.Mà bây giờ hắn cũng không tiện nói.Chỉ sợ nói ra, đừng nói Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, đến Thạch Cảm Đương với tính cách xuề xòa cũng khó mà tiếpthu ngay một lúc được.

"Có... biết một chút", Thạch Cảm Đương có hơi sững sờ.

Trong ấn tượng của hắn ta, sư tôn lúc trước đúng là có biết một chút về trận pháp.

Bây giờ làm thế nào mà ngay cả huyền trận cũng bố trí được vậy?

Chỉ là lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn chưa phản ứng kịp.

Cái này mà gọi là... biết một chút?

Đến huyền trận cũng có thể bố trí ra mà còn nói là biết một chút?

Hai người nào biết rằng, Thạch Cảm Đương thật sự cho rằng Tần Ninh chỉ biết một chút trận pháp.

Cửu U Đại Đế đã từng mạnh về cái gì?

Là thực lực mạnh mẽ, là tuệ nhãn nhận biết anh tài.

Tôn giả Thanh Vân.

Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn.

Hoàng đế Minh Uyên.

Cùng với Thạch Cảm Đương hắn ta.

Họ năm đó đều là thiên tài phong vân, thiên chi kiêu tử, nhưng ban đầu bọn họ cũng không khác gì người thường.

Là Tần Ninh một tay đào ra thiên phú và thần thông của bọn họ.

Thế nhưng, Tần Ninh năm đó cũng không tính là tinh thông đan thuật, khí thuật, trận thuật.

Nhưng bây giờ... hạ bút thành văn, tựa như đi chơi!

Thạch Cảm Đương tự an ủi mình: “Ta hiểu rồi, sư tôn năm đó không tinh thông trận pháp, đó là lúc trước khi rời khỏi Cửu

U đại lục, sau khi rời đi, sư tôn ắt hẳn đã chuyên tâm nghiên cứu trận đạo, đan đạo, khí đạo”.

Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết nói gì.

Còn có thể giải thích như vậy?

Thạch Cảm Đương càng bất đắc dĩ.

Ta chỉ có thể giải thích như vậy thôi!

Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ ba người, nói: “Chuẩn bị xuất phát đến Bắc Thương cung!”

Soạt soạt soạt...

Bốn bóng người lúc này xuất phát.

Trên đường đi, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Công tử ta đây còn rất nhiều bí mật, nếu muốn biết thì phải nỗ lực tu

hành, tranh thủ theo công tử ta đi khắp đại lục Vạn Thiên, thế giới Đại Thiên”.

“Đến lúc đó, các ngươi sẽ phát hiện, thế gian này, không chuyện gì mà công tử ta không biết!”

Tần Ninh cười ha ha một tiếng, tốc độ nhanh hơn.

Kể cả nhóm Diệp Viên Viên biết hắn là Cửu U Đại Đế cũng không sao, những chuyện bọn họ không biết sẽ càng nhiều.

Mà bây giờ hắn cũng không tiện nói.

Chỉ sợ nói ra, đừng nói Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, đến Thạch Cảm Đương với tính cách xuề xòa cũng khó mà tiếp

thu ngay một lúc được.

Phong Thần ChâuTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh“Hê hê, Tần Ninh thiếu gia, không ngờ, ngươi cũng có ngày thê thảm như thế này?”“Haiz, cái gì mà thiên tài thức tỉnh Tinh Môn? Không còn Tinh Môn thì cũng không phải là thiên tài nữa rồi. Ở nội thành Lăng Vân, Tần gia sao có thể so được với phủ Lăng gia thành chủ của chúng ta được!” “Chắc là tới ngày mai, tin tức này sẽ lan truyền khắp nơi, đến lúc đó cứ đợi chuyện cười là được rồi, ha ha…”Lúc này, hai tên hộ vệ không kiêng nể gì mà bàn luận, chẳng hề để ý tới thiếu niên đang chảy máu đầm đìa trên mặt đất kia là sống hay đã chết.Rắc rắc… Tiếng sấm cuồn cuộn, chớp nổ kinh hoàng, gió giật bão cuốn đám lá rụng tung bay khắp đất trời.Giờ phút này, thiếu niên đã nằm rạp trên mặt đất, khuôn mặt trắng trẻo, sạch sẽ đã ướt đẫm máu tươi, thân thể run rẩy không ngừng, chỗ nào cũng đang chảy máu.“Lăng Thế Thành!” “Lăng Thiên!”Thiếu niên nghiến răng, run rẩy, miệng phun ra máu nhưng vẫn sống chết gằn giọng thốt lên hai cái tên này.Tí tách, tí tách…Dưới cơn mưa tầm tã, chớp nổ sấm rền, xuất hiện… "Có... biết một chút", Thạch Cảm Đương có hơi sững sờ.Trong ấn tượng của hắn ta, sư tôn lúc trước đúng là có biết một chút về trận pháp.Bây giờ làm thế nào mà ngay cả huyền trận cũng bố trí được vậy?Chỉ là lúc này, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi vẫn chưa phản ứng kịp.Cái này mà gọi là... biết một chút?Đến huyền trận cũng có thể bố trí ra mà còn nói là biết một chút?Hai người nào biết rằng, Thạch Cảm Đương thật sự cho rằng Tần Ninh chỉ biết một chút trận pháp.Cửu U Đại Đế đã từng mạnh về cái gì?Là thực lực mạnh mẽ, là tuệ nhãn nhận biết anh tài.Tôn giả Thanh Vân.Kiếm Thánh Kiếm Âm Sơn.Hoàng đế Minh Uyên.Cùng với Thạch Cảm Đương hắn ta.Họ năm đó đều là thiên tài phong vân, thiên chi kiêu tử, nhưng ban đầu bọn họ cũng không khác gì người thường.Là Tần Ninh một tay đào ra thiên phú và thần thông của bọn họ.Thế nhưng, Tần Ninh năm đó cũng không tính là tinh thông đan thuật, khí thuật, trận thuật.Nhưng bây giờ... hạ bút thành văn, tựa như đi chơi!Thạch Cảm Đương tự an ủi mình: “Ta hiểu rồi, sư tôn năm đó không tinh thông trận pháp, đó là lúc trước khi rời khỏi CửuU đại lục, sau khi rời đi, sư tôn ắt hẳn đã chuyên tâm nghiên cứu trận đạo, đan đạo, khí đạo”.Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng không biết nói gì.Còn có thể giải thích như vậy?Thạch Cảm Đương càng bất đắc dĩ.Ta chỉ có thể giải thích như vậy thôi!Tần Ninh lúc này cũng mặc kệ ba người, nói: “Chuẩn bị xuất phát đến Bắc Thương cung!”Soạt soạt soạt...Bốn bóng người lúc này xuất phát.Trên đường đi, Tần Ninh đột nhiên mở miệng nói: “Công tử ta đây còn rất nhiều bí mật, nếu muốn biết thì phải nỗ lực tuhành, tranh thủ theo công tử ta đi khắp đại lục Vạn Thiên, thế giới Đại Thiên”.“Đến lúc đó, các ngươi sẽ phát hiện, thế gian này, không chuyện gì mà công tử ta không biết!”Tần Ninh cười ha ha một tiếng, tốc độ nhanh hơn.Kể cả nhóm Diệp Viên Viên biết hắn là Cửu U Đại Đế cũng không sao, những chuyện bọn họ không biết sẽ càng nhiều.Mà bây giờ hắn cũng không tiện nói.Chỉ sợ nói ra, đừng nói Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi, đến Thạch Cảm Đương với tính cách xuề xòa cũng khó mà tiếpthu ngay một lúc được.

Chương 1882: "Tìm thấy rồi!"